Đứng chờ đợi trước phòng cấp cứu. Cả bốn người đều không nói chuyện với nhau. Tuyết Hạ thì dựa vào vai Diệp Tư Lãnh mà khóc, khóc trong đau đớn. Diệp Y Y thì đứng sát tường thờ thẫn như người mất hồn.
Cầu nguyện là tia hi vọng cuối cùng của Hàn Trạch Minh. Sợ hãi đến rung cả người, mồ hôi thì đầm đìa trên gương mặt.
Bỗng nhiên, Diệp Y Y nhớ đến chuyện Quản gia và Hana nói Diệp Băng Băng bị tai nạn ngã cầu thang. Trước giờ Diệp Băng Băng luôn là người cẩn thận. Làm sao có chuyện ngã cầu thang như vậy?
"Chính anh đúng không? Chính anh là người đã đẩy chị tôi ngã cầu thang đúng không?"
"Cô nên tôn trọng lời nói của cô đi. Dù gì tôi cũng là anh rễ của cô."
"Anh rễ hả? Anh mà cũng dám nói ra hai từ đó sao? Anh hại chị hai tôi ra nông nổi như vậy, vậy mà anh cũng còn bình tĩnh đến như vậy à?"
"..."
"Chị ấy sảy thai rồi đúng không? Hả... Anh mau nói đi..."
Đôi lông mày Hàn Trạch Minh nhăn lại, nghĩ đến cảnh tượng chính bản thân anh đã đẩy Diệp Băng Băng. Nhắm mặt cúi đầu mà chịu đựng...
Tuyết Hạ và Diệp Tư Lãnh ngạc nhiên đứng lên khi nghe hai từ 'mang thai'.
"Y Y, chị hai con có thai? Chuyện này là như thế nào?"
"Đợi đến khi về Diệp gia, con sẽ kể cho ba mẹ biết mọi chuyện."
"..."
"Anh mau nói gì đi chứ? Anh hại chị tôi sảy thai còn chưa đủ sao? Vậy mà... anh còn đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870282/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.