Sáng hôm sau, Hàn Trạch Minh đã kêu gọi tất cả người hầu trong nhà kể cả Quản gia. Ở phòng khách, mọi người cũng đã có mặt đầy đủ. Diệp Băng Băng đứng cạnh Hana cũng không hiểu tại sao Hàn Trạch Minh lại tập trung mọi người như vậy.
"Hana à, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Tôi cũng không biết. Đây là lần đầu tiên cậu chủ làm như vậy. Chắc là chuyện quan trọng lắm đây."
Hàn Trạch Minh hiện đang ngồi trên ghế sofa, trên người hắn vẫn còn mặc bộ Âu phục, bên cạnh còn có một chiếc vali đen. Có lẽ là sắp chuẩn bị đi đâu đó hoặc đi công tác xa.
"Tôi sẽ đi công tác ở Luân Đôn trong một tuần hoặc có thể hơn. Vì thế, các người đừng có mà bỏ bê công việc. Camera sẽ giám sát các người 24/24."
Diệp Băng Băng trước giờ không ưa nổi tính tình của Hàn Trạch Minh. Nghe ngắn nói vậy cũng cảm thấy không hài lòng. Diệp Băng Băng nói nhỏ.
"Chỉ là chủ thôi có cần phải quan trọng quá vấn đề như vậy không? Con người cũng cần được nghỉ ngơi mà."
Có lẽ như Hàn Trạch Minh cũng có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ đâu. Hàn Trạch Minh liền đứng dậy đi đến chỗ Diệp Băng Băng.
"Lời nói đó là do cô nói phải không?"
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
"Cô nên nhớ cô đang làm con hầu trong nhà này. Những gì tôi nói cô phải nghe theo."
"Anh nghĩ rằng tôi muốn sống ở đây chắc. Chính vì anh ép buộc tôi nên..."
Đang nói nửa lời bỗng nhiên cơn buồn nôn dâng trào lên. Diệp Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/150192/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.