Hàn Trạch Minh đứng nhìn Diệp Băng Băng đang xoay tấm lưng về phía mình.
"Sao vậy? Tôi đến đây cô không vui sao?"
Không khí trong phòng bệnh vẫn im lặng. Diệp Băng Băng cũng không muốn nói chuyện với người đàn ông đó. Ánh mắt của Diệp Băng Băng vẫn luôn tránh ánh mắt của hắn ta.
"Cô học cách cứng đầu từ bao giờ vậy?"
Không quan tâm đến những lời hắn ta nói, Diệp Băng Băng lấy chăn đắp toàn thân lại. Không muốn tiếp xúc với hắn.
Sự phẫn nộ cũng lên đến đỉnh điểm, Hàn Trạch Minh ghét nhất là những người không quan tâm đến những lời hắn nói.
Nhanh tay hất cái chăn, Hàn Trạch Minh liền đi đến bóp cổ Diệp Băng Băng. Bỗng nhiên hắn có có cảm giác kì lạ, Diệp Băng Băng không hề phản kháng. Diệp Băng Băng chỉ nhìn Hàn Trạch Minh bằng ánh mắt vô hồn.
Hắn buông tay, nuốt nước bọt. Diệp Băng Băng vẫn còn sống nhưng giống như tâm can của cô thì đã chết. Chết tiệt, Hàn Trạch Minh nhớ lại ánh mắt đó bỗng nhiên trong lòng cảm thấy nhói đau.
Hắn không nói gì liền đi ra ngoài. Lúc này Diệp Băng Băng mới dám hít thở thật sâu, cứ tưởng rằng cô đã chết rồi chứ. Diệp Băng Băng co người lại, ôm bụng mà khóc.
'*Vì con, hãy chịu đựng. Mày làm được Diệp Băng Băng*.'
Việc Diệp Băng Băng vào trong bệnh viện, cả gia đình không hề hay biết bởi vì Diệp Băng Băng không muốn cho họ biết cảnh tượng thê lương của cô lúc này. Thật khó coi...
_________________
Ba ngày sau.
Về đến căn biệt thự Hàn Gia, Diệp Băng Băng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/150188/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.