Diệp Băng Băng nằm trên giường bệnh cũng gần 2 tiếng. Ánh mắt cũng dần mở, cô chỉ mong cứ ngủ như thế mãi mãi thôi. Thấy Diệp Băng Băng đã tỉnh. Quản gia đi đến hỏi thăm.
"Cô chủ cảm thấy thế nào rồi?"
"N... Nướ...c"
Cổ họng khi đến mức nói chuyện cũng không nổi. Hôm qua quả là quá sức đối với Diệp Băng Băng.
"Hana, mau lấy nước cho cô chủ uống!"
"Vâng, vâng!"
Hana nhanh tay nhanh chân cầm ống hút đưa cho Diệp Băng Băng uống. Uống xong Hana liền đỡ Diệp Băng Băng nằm xuống.
"Cô chủ biết chúng tôi sợ đến chết khiếp không? Thấy cô bất động nằm trên sofa như vậy làm chúng tôi tưởng rằng..."
"Tại sao lại cứu tôi? Tôi gần như có thể thoát khỏi hắn ta rồi mà! Tôi cũng không mượn các người đem lòng thương hại đến cho tôi đâu."
Hana nghe lời cự tuyệt như vậy cũng hơi cáu nhưng cũng khá buồn.
"Cô làm như vậy không tốt đâu. Dù gì... đứa bé trong bụng cô chủ cũng vô tội mà..."
Diệp Băng Băng mở tròn mắt nhìn Quản gia và Hana.
"Hai người đã biết?"
Câu trả lời của bọn họ chỉ là cái gật đầu nhẹ. Không suy nghĩ gì, Diệp Băng Băng liền rời giường, quỳ gối cầu xin Quản gia và Hana.
"Cô chủ à, cô đang làm gì vậy?"
Cả Quản gia và Hana đều chạy lại ngăn Diệp Băng Băng. Nhưng nhận lại chỉ toàn là sự lắc đầu. Diệp Băng Băng rút tay về mặc cho họ đang đỡ cô ngồi dậy.
Không màng danh lợi, Diệp Băng Băng hạ thấp mình mà cúi đầu chạm đất quỳ xin.
"Cầu xin hai người, đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/150187/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.