2 năm sau.
“Thành Quân Nhỏ đâu rồi?”
“Nằm ở đó kìa.” Mẹ Trác chỉ vào cục bột nằm chổng mông, úp mặt trên salon.
Ba Trác đi đến bên cạnh Tiểu Thành Quân, ngồi xuống. “Tiểu Quân, con làm sao vậy?”
“Gia gia…” Nhóc ngẩn đầu lên, phi thường đáng thương nhìn ông nội, đôi mắt to tròn ngập nước, đưa tay múp míp muốn ba Trác ôm: “Bế bế…”
“Được rồi, ông nội bế con nào.” Ba Trác bế nó lên, Tiểu Quân Quân ôm cổ ông nội, chu môi nói:
“Kem…kem…ngon ngon, Quân Quân muốn…”
“Hả, muốn ăn kem sao?”
Nhóc ra sức gật đầu, cả người dụi dụi vào lòng ba Trác, vô hạn đáng thương. Trái tim của ông nội ở nhà này là mềm yếu với ánh mắt và thái độ này của nhóc nhất.
“Được…”
“Không được!” Mẹ Trác ngồi một bên thể nào cũng biết Trác cha sẽ đồng ý với Trác cháu nên bà đã ngồi canh nó sẵn.
“Hả, sao vậy? Thằng bé đáng thương thế này, nó muốn thì…”
“Ông bị nó lừa mãi mà không quên à? Chuyển mùa rồi, thời tiết lạnh thế này, lại còn là sáng sớm mà ăn kem thì không bệnh mới lạ!”
Ba Trác nghe mẹ Trác nói vậy thì cũng thấy hợp lý, cúi đầu nhìn Tiểu Thành Quân, đôi mắt đen láy của nó long lanh thêm bội phần. Lại quay sang nhìn mẹ Trác, trên mặt viết “Bua khừa nưa”!!!
Ba Trác nhắm mắt lại.
“Bộp.”
“Ông nội không biết đâu, ông nội đi làm đây!”
“Véo véo” ba Trác xông ra cửa, chạy mất hút. Nếu không chạy em là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/1967784/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.