“Lập Y, ăn chút gì đi con.” Mẹ Trác đi đến, nhẹ nhàng gọi Hàn Lập Y.
Cô không bát nháo, không kêu gào cũng không hỏi tại sao lại như vậy, mà rất ngoan ngoãn cầm bát lên ăn, cố gắng ăn hết, ăn thật no…vì Trác Thành Quân dặn…hắn dặn cô phải sống thật tốt, còn phải sinh bảo bảo Tư Huân nữa….
Hàn Lập Y ăn…nước mắt lăn xuống nhỏ vào bát, cô ăn không có mùi vị chỉ cố gắng nuốt xuống thật tốt, mẹ Trác nhìn tình cảnh như vậy không kìm được đỏ hoe đôi mắt.
“Được rồi, Lập Y. Con đừng ăn nữa, không thấy ngon đừng cố ép bản thân mình.”
“Mẹ ơi, con cảm thấy rất tệ, rất không ổn. Phải làm sao đây, con buồn quá…tim cũng đau nữa…con không muốn nói dối là mình ổn đâu, vì con không chịu nổi…con cũng không muốn bảo bảo đói, nhưng thật sự con ăn không nổi, con ăn không nổi nữa rồi…Trác Thành Quân không về nữa rồi…phải làm sao đây?”
Hàn Lập Y nhào vào lòng mẹ Trác nức nở khóc, muốn trút bỏ gánh nặng nơi đáy lòng nhưng nước mắt rơi xuống bao nhiêu quá khứ lại trở về: “Trác Thành Quân có ở đây anh ấy sẽ dỗ con, sẽ đút con ăn. Ăn không nổi anh ấy sẽ chiều ý mua đồ con muốn ăn về…tại sao trước đây con không nhận ra, Trác Thành Quân rất để tâm đến con, đối với con tuy ngoài lạnh nhưng trong nóng, nữ hầu nói với con là lúc trước Trác Thành Quân mang thức ăn về cho con nhưng nghe con nói chuyện điện thoại với Du Viễn nên mới tức giận…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/1967779/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.