*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khuất Thiếu Tư quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đào hoa còn dịu dàng hơn gió xuân. Người đàn ông trạc cỡ hai mươi bước ra, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, dáng vẻ hoà nhã nhanh nhẹn, trên khuôn mặt dường như có ý cười ôn hoà, hơi cúi đầu mà nhìn hắn. Khuất Thiếu Tư đã cao 185 rồi, nhưng người đàn ông còn cao hơn anh khoảng mấy centimet nữa. Khuất Thiếu Tư không quen anh ta, nhưng nhìn có vẻ anh ta quen biết hắn. Bởi vì chiều cao này mà Khuất Thiếu Tư loại trừ thụ chính lùn hơn hắn đầu tiên. Hắn đánh giá người đàn ông, vài giây sau, đúng là có hơi hơi quen thật, hắn đã gặp qua người này thật rồi. Khuất Thiếu Tư hơi giật mí mắt, quyết định tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, mở ra túi xách công sở, đưa đến mặt người đàn ông: "Mấy thứ này, có mua không?" Mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn Khuất Thiếu Tư, không thèm nhìn túi xách công sở: "Mua chứ." "Mua hết à?" Ý cười bên khoé môi người đàn ông càng đậm: "Đương nhiên rồi." Mấy thứ như đồng hồ cổ tay áo này phần lớn Khuất Thiếu Tư chưa sử dụng, nhưng mà chúng nó xét cho cùng chúng nó là đồ second-hand, không thể bán bằng giá gốc được, hắn đành báo ra giá đóng gói hết giảm 12%. Nhưng dù có giảm 12% đi chăng nữa, cũng không phải là số tiền nhỏ mà đến tận 7 con số. Người đàn ông vẫn cười dịu dàng: "Được." Chợt anh nói, "Nhưng mà tôi mới dùng bữa ở Lan Đình Các gần đây, điện thoại để ở trong xe, đến lấy mới chuyển khoản được, chủ tịch Khuất ngồi chờ tôi ở đây nhé?" Nói xong, con ngươi đen nhánh láy lên vài tia sáng nhạt màu. Lan Đình Các là nhà hàng phong cách Giang Nam tốt nhất thủ đô, cách nơi này không xa. Khuất Thiếu Tư đã từng là khách quen, nhưng mà sau này sẽ không đến nữa. Thứ nhất là đậu tằm* bán theo từng hạt, một đĩa nhỏ thôi đã tốn hơn ba chữ số, thứ hai là trong nguyên tác, khẩu vị của thụ chính thanh đạm, sau khi hai người quen nhau, hắn thường cùng thụ chính đi Lan Đình Các. *Đậu tằm, còn gọi là đậu răng ngựa, tàu kê là loại đậu được trồng nhiều nhất ở Trung Quốc và châu Phi.
Cứ xem như là màn mở đầu của cốt truyện đã bị sửa lại rồi đi, nhưng mà Khuất Thiếu Tư vẫn lo lắng về việc tương lai đụng tới thụ chính. Nhưng lỡ mà không theo thì có thể người này sẽ đổi ý trên đường thì sao, lần này không bán được, hắn lại phải tìm người khác bán, như thế thì lãng phí thời gian quá. Rối rắm vài giây, lúc người đàn ông nọ nhấc chân bước đi, Khuất Thiếu Tư đã đuổi kịp anh: "Đi qua đi lại phiền phức lắm, tôi đi qua với anh luôn." Khoé môi của người đàn ông hơi cong cong: "Vậy thì làm phiền chủ tịch Khuất nhé." _______ Từ chỗ trung tâm mua sắm đến Lan Đình Các khoảng chừng 1km, hai người cùng đi bộ đến. Lúc đi qua con đường đầu tiên còn có vẻ yên tĩnh, chỉ là không bao lâu sau, Khuất Thiếu Tư đã cảm thấy cả người bồn chồn thế nào, người nọ không có bắt chuyện với hắn, nhưng ánh mắt thì vẫn chằm chằm dõi theo. Bước lên phía trước được vài bước nữa, Khuất Thiếu Tư bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Anh nhìn tôi nãy giờ làm gì thế?" Bị bắt quả tang tại trận, người đàn ông nọ vẫn không trốn tránh, duỗi tay về phía Khuất Thiếu Tư. "Anh làm gì đó?!" Khuất Thiếu Tư cầm túi xách công sở lui về phía sau hai bước theo bản năng, chuông cảnh báo trong lòng réo inh ỏi. Người này lẽ nào là mấy kẻ lừa đảo, gạt hắn đi ra để đánh cắp đồng hồ? Nghe vậy, người nọ hơi nghiêng đầu, chỉ lên đỉnh đầu Khuất Thiếu Tư: "Trên đầu anh có lá trúc đào rơi xuống." *Cây trúc đào: cây như trong hình phía dưới
Khuất Thiếu Tư nửa tin nửa ngờ, lấy tay vuốt đỉnh đầu, nhìn vào trong tay thì đúng thật là có một vài cánh hoa. Khuất Thiếu Tư ngửa đầu lên nhìn, hai bên đường là hàng trúc đào đến kì nở hoa, vừa rậm vừa rạp*. *Nguyên văn: 有茂有密 (trong đó 茂密 có nghĩa là rậm rạp, um tùm nên mình mạn phép edit lại như trên.) "..." Hắn khù khụ một tiếng: "Xin lỗi, tôi còn tưởng rằng..." "Là mấy tên lừa đảo?" Người đàn ông nghe hiểu được câu nói của hắn, đuôi lông mày nhọn lên: "Tôi nhìn giống lừa đảo lắm sao?" Khuất Thiếu Tư lắc đầu. Trong lòng lại im hơi lặng tiếng bổ sung, một kẻ có khuôn mặt thế này, đi lừa đảo làm gì, dựa vào khuôn mặt này thôi là ngày nào cũng đến Lan Đình Các kiếm cơm được. Một cơn gió mát thổi qua, mấy cây trúc đào lay động, rụng rơi lả tả, những cánh trúc đào màu hồng thẫm, hồng phớt, trắng muốt nhẹ nhàng rơi xuống. Môi của người nọ vừa mỏng vừa đẹp, màu môi nhạt đến cùng cực, dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường, anh dường như là đang cười khẽ, mở miệng nói: "Chủ tịch Khuất, giới thiệu trước chút nhé, tôi tên là Lục Việt." Khuất Thiếu Tư: "..." Thì ra bọn họ nào đã quen biết, đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt đấy! _______ Bãi đỗ xe của Lan Đình Các. Ting. Tài khoản của Khuất Thiếu Tư đã đầy 7 chữ số. Tâm trạng của Khuất Thiếu Tư bây giờ tương đối ổn, hắn chủ động duỗi tay ra, mỉm cười nói: "Chủ tịch Lục, hợp tác vui vẻ." Lục Việt cũng cười, duỗi tay qua bắt tay với Khuất Thiếu Tư: "Hợp tác vui vẻ." Để yên một giây rồi thu tay về, rủ* mắt xuống nói: "Giờ trời không còn sớm nữa, chủ tịch Khuất không tiện về công ty lắm, tôi thì không bận gì, tôi đưa anh về nhé?" *Lý do mình không sử dụng "rũ" mà sử dụng "rủ" là vì mình thấy trên từ điển có ghi như sau: -Rủ: buông xuống một cách tự nhiên -Rũ: gục xuống, khô héo, không có sức sống Trong trường hợp này "rủ" có vẻ phù hợp hơn. Khuất Thiếu Tư chỉ vào tiền của bản thân, hời của người khác cho, hắn không nhặt! Nói rồi dứt khoát xua tay: "Không làm phiền chủ tịch Lộc đâu, tôi tiện đường về mà." Lục Việt cũng không ép buộc hắn, kéo cửa xe ngồi vào: "Hẹn gặp lại." Khuất Thiếu Tư lục đồ trên người, cầm điện thoại ra, mở phần mềm gọi xe lên, gõ địa chỉ vào, đang muốn chốt đơn nhưng nhìn thấy số tiền thì ngón tay cứng đờ. Gì cơ! 210?! Mắc gấp đôi so với tiền gọi xe ban ngày! Phía sau vang lên tiếng khởi động xe, khi mà chiếc Bentley xanh biển chạy ngang qua, Khuất Thiếu Tư đột nhiên ngăn xe lại, mỉm cười với người đàn ông bên trong: "Chủ tịch Lục, giờ tôi không tiện lắm, còn kịp đi nhờ không?" _______ Trên xe Lục Việt có mùi gỗ tùng thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thả lỏng, thời gian làm việc của Khuất Thiếu Tư hôm nay rất lâu, cơ thể chưa thích ứng được với cường độ này, ban đầu chỉ hơi dựa vào mà nghỉ, kết quả dựa mãi dựa mãi, hắn đã ngủ mất. Chờ đến lúc hết đèn xanh, Lục Việt nhìn chằm chằm vào Khuất Thiếu Tư đang say ngủ, nhìn thật lâu. Qua hai tiếng nữa, Lục Việt cho xe dừng ở căn biệt thự đen như mực trước mặt. Tắt máy xe, bên trong xe xám xịt, anh nhìn về ngọn đèn dầu nơi xa xa, bập bùng bập bùng, chớp rồi lại tắt. Lục Việt quay mắt lại thật nhanh, nhìn về phía Khuất Thiếu Tư đang ngủ như chết: "Đến nhà rồi." Khuất Thiếu Tư mở mắt ra, tạm thời chưa phản ứng được bản thân ở chỗ nào, hắn dụi dụi mắt, đập vào tầm nhìn đang dần rõ ràng là khuôn mặt xa lạ. Hoảng hốt vài giây, hắn tỉnh hồn lại. _______ Ồ, Lục Việt giúp hắn tiết kiệm 210 tệ đây mà. Hắn cởi dây an toàn ra, cảm ơn thật lòng: "Cảm ơn chủ tịch Lục." Không có ý mời người vào chơi, uống trà uống cà phê gì đấy. Cuối cùng thì vừa xuống xe, Lục Việt cũng xuống theo, đặt tay lên nóc xe, cười gọi Khuất Thiếu Tư: "Chủ tịch Khuất không tò mò vì sao tôi biết anh à?" Khuất Thiếu Tư đúng là chưa nghĩ đến vấn đề này. Lục Việt nhắc đến, hắn "Ồ' một cái, tò mò hỏi: "Anh biết từ đâu thế?" Lục Việt không úp úp mở mở: "Miếng đất Thanh Thuỷ Lan đấy, tôi muốn hợp tác chung với anh." Hắn bổ sung, "Tôi chỉ bỏ vốn thôi, còn lại để cho chủ tịch Khuất làm chủ cả." Thanh Thuỷ Loan? Khuất Thiếu Tư nghĩ thật lâu, cuối cùng nhớ đến, Thanh Thuỷ Loan là hạng mục lớn mà hắn đang đàm phán vào hôm xảy ra tai nạn. Thanh Thuỷ Loan cách thủ đô cỡ 50km, hắn biết được tin nội bọp, năm sau Thanh Thuỷ Loan sẽ hợp với thủ đô, là khu vực phát triển trọng điểm, cơ quan chính phủ và không ít xí nghiệp sẽ rời qua đây. Khuất Thiếu Tư thấy thế muốn mua đất sớm, xây một đại siêu thị*, bán chủ yếu là hàng bách hoá và đồ điện. Mà cái siêu thị này không thuộc về nhà họ Khuất, là sự nghiệp riêng chỉ thuộc về Khuất Thiếu Tư. *Đại siêu thị (大型超市, hypermaket): dạng siêu cửa hàng kết hợp giữa một siêu thị và một cửa hàng bách hóa. Kết quả là nó tạo ra một địa điểm bán lẻ khổng lồ có khả năng chứa rất nhiều loại sản phẩm và hàng hóa bên trong, bao gồm toàn bộ các dòng sản phẩm tạp hóa cho đến đủ các loại sản phẩm thông thường khác. (Wikipedia)
Nhưng sau khi xảy ra tai nạn giao thông, theo cốt truyện nguyên tác, Khuất Thiếu Tư phụ trách ngược luyến tình thâm nhưng không nói đến tuyến sự nghiệp và mong muốn dựng nghiệp của hắn. Sau khi thức tỉnh ý thức, Khuất Thiếu Tư dưỡng bệnh đầu tiên, sau đó vội vàng tiết kiệm tiền, quên việc này không còn mảnh nào nữa. Bây giờ được Lục Việt nhắc nhở, lý tưởng đã quên lãng của Khuất Thiếu Tư sống lại lần nữa, nhưng hắn không có đồng ý với Lục Việt ngay, rất có khí thế của chủ tịch vĩ đại, gật đầu nói: "Việc này tôi sẽ suy sét cẩn thật, sẽ nhanh chóng trả lời chủ tịch Lục." _______ Ngày hôm sau Khuất Thiếu Tư cũng dậy lúc 6 giờ. Lôi hai cái vali đến gara, kết quả vừa đến gara hắn cạn lời luôn. Bên trong sân gara có mười mấy chiếc xe, đa số là xe thể thao số lượng có hạn, giá cao, xe sang. Rẻ nhất là cái Audi A6 nằm trong góc trước đây người giúp việc dùng đi mua đồ ăn. Tác giả rốt cuộc là có thù hằn gì với hắn thế! Lúc nào cũng cho hắn cái giả thiết khoe mẽ hoang phí! Giúp việc đi mua đồ ăn cũng phải đi xe A6! Chả trách sau này phải phá sản. Thật ra phá sản không phải vì hắn phung phí, chỉ vì nam phụ thứ nhất cảm thấy thụ chính gặp bất bình, hợp tác với nam phụ thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm đối phó hắn, đến khi truyện đến 1 triệu chữ, khiến hắn phá sản lần đầu. Nhưng Khuất Thiếu Tư tự đồng cảm với bản thân bị phá sản hết sức nhục nhã, lúc nghiên cứu cốt truyện vẫn kiên định cho rằng, lãng phí là đáng xấu hổ lắm, tiết kiệm là vinh quang! Có kinh nghiệm ngày hôm qua, Khuất Thiếu Tư không tự mình ra tay nữa, trực tiếp gọi điện thoại bảo thư kí thay mình sử lý. Nửa tiếng sau, gara chỉ còn lại Audi A6, tài khoản Khuất Thiếu Tư trong nháy mắt nhiều hơn một trăm triệu. Khuất Thiếu Tư nhắc nhở ông chủ tiệm xe: "Còn 2 con xe Maserati ở tổng bộ tập đoàn Khuất, mấy người nhanh chóng lái đi luôn đi, còn xe khác thì phải tính phí đỗ xe." Ông chủ tiệm xe: "...Được." Khuất Thiếu Tư nói rõ rồi, kéo kính xe A6 lên, mở xe ra chạy vọt ra ngoài. _______ Đến tổng bộ tập đoàn Khuất, Khuất Thiếu Tư đầu tiên là kiểm tra xem Maserati đã được lái đi chưa, thấy bãi đỗ xe trống không, hắn mới yên tâm kéo vali lên lầu. Xử lý xe mất mấy tiếng đồng hồ, hiện tại đã là 10 giờ, nhà ăn đã hết phục vụ bữa sáng, Khuất Thiếu Tư cũng không quan tâm đến việc ăn sáng nữa, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua sữa bò gần hết hạn và loại bánh mì rẻ nhất. Đi vài bước, Khuất Thiếu Tư nhớ đến sữa bò sắp hết hạn* chỉ cần tám hào, lại quay trở về kệ hàng, quét sạch mấy hộp sữa bò sắp hết hạn. *临过期 (sắp hết hạn) với 快过期 (gần hết hạn): cái này do mình đặt cho chém thôi chứ cũng không rõ cái nào hết hạn nhanh hơn nữa. Lúc tính tiền, cô thu ngân trẻ đỏ mặt, liên tiếp nhìn trộm Khuất Thiếu Tư, muốn nói lại thôi. Khuất Thiếu Tư cảm thấy hơi kỳ, chờ ra khỏi cửa hàng tiện lợi mới phát hiện cô gái trẻ âm thầm cho hắn thêm mấy cái bánh mì bơ, còn có thêm một lốc sữa chua trái cây mới nữa. Khuất Thiếu Tư: "..." Vừa đi vừa giải quyết bữa sáng, trở lại công ty, thang máy chỉ còn mỗi mình hắn, sắc mặt Khuất Thiếu Tư không dễ nhìn lắm, không tình nguyện mà bấm nút đóng cửa. Lúc của thang máy sắp khép lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng với giọng nam sáng trong: "Phiền anh đợi chút." Khuất Thiếu Tư không kịp bấm nút mở cửa, quýnh cả lên, duỗi đôi chân dài ra mà kiên quyết chặn cửa trong thời khắc cuối cùng, đau đến mức hắn vểnh môi dưới. Nhưng thế là đáng giá, nhiều người vào thang máy một lần thì mới không phí điện. Cửa thang máy mở ra, hai người đàn ông đứng ở bên ngoài, một người cao hơn chút, một người hơi lùn, người hơi lùn da trắng nõn, xinh đẹp như búp bê* trong tủ kính. *玻璃娃娃: có hai nghĩa, một là bệnh xương thuỷ tinh, hai là nữ tính, xinh đẹp, đáng yêu... Mình xin mạn phép edit lại là búp bê. Búp bê xinh đẹp sau khi tiến vào thì cười lễ phép với Khuất Thiếu Tư, đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Cảm ơn." Búp bê xinh đẹp tóc nâu ngắn, có thể là vì chạy gấp quá, tóc mái có hơi lộn xộn, người cao cao đứng bên cạnh cậu nở nụ cười cưng chiều, lấy tay tự nhiên chỉnh lại tóc mái cậu: "Cậu xem cậu đi Tiểu Tề, nhìn y chang mấy bạn nhỏ vậy." Trong mắt Khuất Thiếu Tư hiện vài phần kháng cự. Thì ra là người yêu. Hắn yên lặng lùi về phía sau một bước, hắn không có ý kiến gì với đồng tính luyến ái, chỉ đơn thuần là sau khi thức tỉnh ý thức thì không hứng thú với đồng tính luyến ái, kể cả yêu đương khác phái cũng không còn hứng thú nữa. Búp bê xinh đẹp cho người cao cao sửa lại tóc mái của cậu, lúc này túi áo cậu hơi rung, mắt nhìn màn hình, bắt máy rồi nói: "Tôi sắp đến rồi giám đốc Trương." Thang máy rất im lặng, vì thế Khuất Thiếu Tư nghe rõ ràng tiếng nói của giám đốc Trương: "Thế là tốt rồi, bác sĩ Tiểu Tề, anh dốc sức đến nhanh được không, tôi đau quá luôn rồi." Rầm! Trong đầu Khuất Thiếu Tư trời sụp đất nứt ngay lập tức. Bác sĩ Tiểu Tề, có má lúm đồng tiền, xinh đẹp như búp bê. Thụ chính Tề Tinh Trì! _______ Lời của editor: Mấy tháng này mình hơi bận, xin lỗi các bạn vì ra chương khá muộn (;'༎ຶД༎ຶ') Bạn Tề này sau này sẽ khiến chủ tịch Khuất nhà này "nhớ mãi không quên" đó =]] Chỉ là tiêu cực hay tích cực thì mấy cô cứ đợi ha. Đến khúc nói đến cây trúc đào rồi mình mới phát hiện ra nhà mình cũng có một cây như vậy:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]