Tần Tử một đôi không rời, câu này vừa nghe đã thấy có vấn đề, nhất định là ông chú đó bị điên rồi. 
Tử Lệ Hàn Khiết sau khi rời khỏi buổi đấu giá liền lập tức về nhà kiếm ông nội, nhưng ông ấy đã sớm đi công tác. Đến lúc về tới nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị đứa cháu gái yêu quý kiên quyết từ chối chuyện liên hôn. 
“Cháu không kết hôn, cháu không muốn tự đào đất chôn vùi tuổi trẻ của mình. Chủ nghĩa của cháu chính là, hôn nhân là nấm mồ của tuổi trẻ.” 
Thật sự có câu như vậy luôn à? 
Hai ông cháu ngồi ở phòng khách nói chuyện với nhau, Hàn Khiết thuần thục rót trà cho ông nội, chủ ý muốn lấy lòng ông một chút. Đối diện với những câu nói của cháu gái, ông Tử Khôn vẫn một mực giữ yên lặng, nhẹ nhàng thưởng thức tách trà trên tay mình. 
“Ông nội à, ông đầu tư cho cháu nhiều như thế, vừa về nước không bao lâu lại đòi gả cháu cho một ông chú đã hơn ba mươi.” Cô nũng nịu nói nhưng vẫn giữ tinh thần kiên quyết, 
“Tiểu Khiết, con đừng quên, con cũng đã gần ba mươi.” Vừa nghe thấy lời nói của cháu gái, ông Tử không chú ý liền bị sặc, con nhóc này ăn nói lảm nhảm. 
“Ông nội, cháu chỉ hai mươi hai mà thôi, ông lại nhớ thành cái gì…” Hàn Khiết còn chưa nói dứt câu đã bị ông nội chặn họng: “Tiểu Truy hơn con mười bốn tuổi, dù gì cũng không quá lớn.” 
Nhìn thấy thái độ không khuất phục của cháu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-truy-the-vo-nho-khong-ve/2793712/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.