Câu nói này của ông chú họ Tần khiến cho Hàn Khiết ôm bụng cười phì, cười đến nỗi chảy cả nước mắt ra ngoài, có vẻ rất khoái chí. Nhưng ông chú họ Tần vẫn không hiểu con bé này cười vì chuyện gì, câu nói đó có gì khó hiểu sao... Dù vậy khi nhìn thấy hình ảnh này, trong mắt ông chú thì Hàn Khiết lại rất đáng yêu. 
“Em cười đã rồi thì nói cho tôi biết, muốn cái gì cũng được, tôi chiều.” Tần Hoàng Tư Truy không hiểu con bé này cười chuyện gì, vẻ mặt có chút ngẩn ra nhưng ánh mắt lại hiện lên hai chữ, tự tin. 
Mình quá đẹp trai, mình quá hào sảng, mình tốt với con bé quá, nên chưa gì đã động lòng rồi. Càng nghĩ đến đây, cảm xúc của ông chú lại càng dâng cao. Bao năm qua, cuối cùng thì... Mạch suy nghĩ của Tư Truy chưa đi đến đâu đã nghe thấy một 
câu nói chen vào. Con bé trước mặt nói câu nào, ông chú quê đến cỡ đó. 
“Ông chú, cái gì mà bảo lãnh, tôi nghe không thuận. Tần Thị lớn mạnh như vậy, cần gì tôi. Nhưng tôi nói thật, chú tuy có tuổi nhưng khiếu hài hước thì vẫn còn đó nha, tuyệt vời.” Hàn Khiết vừa nói vừa đưa hai ngón tay tán thưởng, quả thật là ông chú hài hước. 
Mẹ kiếp... Hóa ra con bé này lại nghĩ câu nói đó là giỡn. Tần Thị trong mắt con bé này chỉ được bao nhiêu đó thôi sao? Hay là đi du học lâu ngày về nước, chưa kịp nắm bắt thông tin. Tư Truy vẫn cố mỉm cười nói: “Em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-truy-the-vo-nho-khong-ve/2793708/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.