Thế là cô ả tiếp tân liền nảy ra một suy nghĩ tàn ác. Cô ta nắm chặt lấy cái cổ tay nhỏ, trắng nõn không chút tì vết của Nguyệt Nguyệt rồi la lớn.
"Bớ người ta có ăn trộm! Bớ người ta có ăn trộm!"
Cổ tay trắng ngần của Nguyễn cũng bị cô ả tiếp tân nắm chặt để lại vết hằn đau đớn. Nguyệt Nguyệt cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không thể. Vì đau hơn nữa còn sợ hãi khiến cho nước mắt của bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt lăn dài trên má một cách thê lương.
Tiếng hét của cô ả tiếp tân kia thu hút tới một lượng lớn người đi đường vây xem. Long Mặc Uyên cùng với trợ lý đang đi thị sát gần đó cũng bị thu hút tới quầy hàng.
Có một thứ gì đó luôn thôi thúc anh tiến vào trong đám đông. Khi nhìn thấy cô gái mà anh hằng mong nhớ đang òa khóc một cách tâm tê phế liệt mà lòng anh đau như cắt. Long Mặc Uyên nhanh chóng chen qua đám đông sau đó hất cô ả tiếp tân kia ra ôm lấy Nguyệt Nguyệt vào lòng nhỏ nhẹ dỗ dành.
"Nguyệt Nguyệt ngoan không được khóc. Nếu như bé con ngoan thì thanh socola này sẽ là của bé con!"
Từ sau hôm gặp cô ở hành lang trước khi tổ chức hôn lễ kia, trở về anh liền sai người mua một cửa hàng chuyên làm đồ ngọt nhỏ. Sau đó mỗi ngày đều sẽ thay đổi thực đơn mà đem đống đồ ngọt kia bỏ vào túi áo. Nguyệt Nguyệt thút tha thút thít một lúc rồi mới nín hẳn cô nhận lấy thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-truy-the-vo-ngoc-mau-dung-lai/3002089/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.