Ông lạnh lùng nhìn quản gia và đám vệ sĩ đang quỳ trên mặt đất, mặt không chút biểu cảm lạnh lùng hỏi.
"Chuyện này là như thế nào? không phải tôi vừa rời đi có một lát thôi sao Nguyệt Nguyệt lại xảy ra chuyện rồi. Quản gia nể tình ông đi theo tôi bao năm cũng có công xem như lần này tôi giơ cao đánh khẽ, ông cho người đi xử lý người bắt nạt bảo bối. Rồi cùng đám vệ sĩ này tới hình đường lãnh phạt đi."
Long Mặc Uyên nãy giờ vẫn bình thản ngồi thưởng thức trà. Thấy Lăng lão gia đã xử lí thuộc hạ song anh không nhanh không chậm lên tiếng.
"Chỉ cần Lăng lão gia để Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh Long Mặc Uyên tôi, thì đảm bảo sau này trên thương trường không ai dám làm khó Lăng gia nữa rồi. Không biết Lăng lão gia nghĩ như thế nào?"
Lăng lão gia giờ mới ý thức được sự hiện diện của Long Mặc Uyên. Nhưng cơn tức giận vừa mới đè nén xuống lại bị Long Mặc Uyên khơi dậy. Ông không cần suy nghĩ quát thẳng vào mặt anh.
"Long tổng cậu muốn chơi đùa ai cũng được, nhưng không được đánh chủ ý lên người Nguyệt Nguyệt. Con bé trèo không cao với không tới người ưu tú như Long tổng đây. Tôi cho dù có khuynh gia bại sản cũng không bao giờ đem con bé ra làm giao dịch. Còn bây giờ xin mời Long tổng về cho lão phu mệt rồi, thứ lỗi không tiễn!"
Thấy Lăng lão gia thằng thừng từ chối còn lạnh lùng đuổi khách Long Mặc Uyên cũng chẳng có hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-truy-the-vo-ngoc-mau-dung-lai/3002088/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.