Sáng hôm sau, khi ánh nắng rơi trên bờ mi của Hoắc Duật Hy, cô mơ màng giãy giụa cơ thể. 
Ngủ một đêm thật sảng khoái, vừa êm ái và thơm... 
Thơm? 
Hoắc Duật Hy khịt khịt mũi ngửi. 
Không đúng, có thêm mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt nữa. 
Hoắc Duật Hy mở mắt, trước mặt là một vòm ngực rộng lớn, tay cô đang níu chặt áo của người ta. Chân cũng tùy tiện gác lên eo của người đối diện. 
Hoắc Duật Hy liền lòm còm bò dậy, hoảng hốt kêu: "Tử...Tử Mặc..." 
Tử Mặc lúc này mới lim dim mở mắt, từ từ ngồi dậy, tóc hơi bù xù, đáy mắt chưa có tiêu cự, bộ dạng chậm chạp lười biếng sau khi ngủ dậy, có chút vô dụng, khẽ kêu: 
"Đau..." Rồi lại nhìn thấy cô thì gọi một tiếng: "Tiểu Duật Hy..." 
"Tại sao...tại sao tôi lại ở đây?" Mặt của Hoắc Duật Hy lúc trắng lúc đỏ, vừa hoảng sợ vừa ngại ngùng, nhìn Tử Mặc chất vấn. 
"Tôi...tối qua thấy cô ngủ gục, sofa trong phòng cũng không đủ lớn để nằm nên..." Tử Mặc có chút lúng túng giải thích, không biết có phải vì hắn cũng thấy ngại hay không mà tai cũng đỏ lên. 
"Trời đất, cô nhỏ của tôi ơi! Cô đè chết Tử Mặc của tôi rồi!" Đúng lúc này Mặc Lạc Phàm đi vào, thấy tình cảnh trên giường bệnh thì hốt hoảng kêu lên. 
"Bác sĩ Mặc..." Hoắc Duật Hy không kịp phản ứng, cô làm gì Tử Mặc sao? 
"Tiểu Duật Hy, Tử Mặc của cô bị chấn thương tuy không nặng nhưng nếu cô đè lên như vậy thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-toi-chang-the-yeu/2355220/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.