Vài năm sau.
Dưới bầu trời trong xanh, một bé gái mặc toàn thân mặc váy dài trắng từ trên xe Lincoln nhảy xuống, vội vàng không ngừng nghỉ hướng hoa viên chạy tới.
“Công chúa! Mũ của cô!” Phía sau có người hô lớn.
Tần Vũ Lạc đột nhiên ngừng lại, cầm lấy, cào cào tóc trên thái dương đội một cái rồi tiếp tục chạy.
Hoa viên lớn như vậy, an tĩnh mà say lòng người, một thiếu niên tuấn tú dưới ánh mặt trời ấm áp lặng lẽ lật những trang sách của mình, ngón tay thon dài của cậu rất nhẹ nhàng mà lật những trang sách ố vàng, đôi mắt thâm thúy đắm chìm trong những ký hiệu cùng loại ngôn ngữ nào đó trên thế giới.
Miệng cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy câu, thứ ngôn ngữ tựa như đã bị lãng quên từ rất lâu rồi.
Nữ hài tử thở hổn hển đứng ở trước mặt cậu.
“Anh ơi, anh!” Tần Vũ Lạc đi qua ôm tay cậu, “Chú Lạc mang theo vợ tới đây, anh không đi nhìn sao?”
Ánh mắt mêly, cô không chút nào che giấu mê luyến, kính trọng cùng sùng bái anh trai mình.
Đôi mắt hẹp dài của Tần Mặc lộ ra một tia luyến tiếc, ánh mắt từ trên trang giấy chậm rãi nâng lên, dừng ở tiểu cô nương phấn nộn trước mắt.
“Chú Lạc?” Thanh âm dễ nghe mà tao nhã của cậu hỏi một tiếng.
“Vâng!” Tần Vũ Lạc gật gật đầu, cánh mi cong dày tựa như bú bê sứ, da thịt tuyết trắng dưới ánh nắng mặt trời nổi lên phấn hồng.
Tần Mặc đứng dậy, cốt cách thiếu niên trưởng thành từ từ giãn nở mở ra bộ dáng khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527924/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.