Rất ít khi nhìn thấy hắn có dáng vẻ tỏa sáng hơn ngọc, ở dưới ánh đèn,khuôn mặt tuấn lãng càng hiện rõ. Vào lúc này ánh mắt chỉ dừng lại trênmột mình nàng, trong lòng lại khơi dậy một cảm giác khác thường.
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn chợt lóe lên một tia sáng.
“Làm sao vậy?” giọng nói của Tần Dịch Dương rất rõ ràng, mang theo mộtmùi vị trầm thấp mà nàng nghe không rõ. Tao nhã đóng cánh cửa lại, hướng về phía nàng, đến gần cúi người ôm hai mạn sườn của nàng nhẹ giọng nói ” Không muốn ra ngoài à?”
Trong phòng hóa trang bị khóa, Lâm Hi Hi cảm giác thấy một chút lạnh lẽo.
Trước kia khi ở bên hắn vẫn luôn là cái cảm giác này. Hắn hoặc là khôngnói chuyện hoặc là chỉ nói một câu sẽ đem theo cái cảm giác bị áp bức,khiến người khác không đoán được hắn đang nghĩ cái gì, đang toan tínhchuyện gì.
“Em không muốn một khi lộ tin tức đứa trẻ ra ngoài... sẽ không thể che giấu được...” Nàng nói thực lòng, tiếng nói lạnh lẽo như nước suốichảy róc rách.
Bộ lễ phục bó sát ở thắt lưng kia đầy tinh xảo tao nhã rất xứng với khí chất nhu hòa thuần mỹ của nàng.
Nhưng bụng của nàng vẫn hơi nhô ra. Hơn ba tháng đã có thể nhô ra khiến người ta tim đập nhanh.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Dịch Dương thoáng qua một tia lạ thường.
Không nhịn nổi mà cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng. Bàn tay ấm áp xoa xoa bụng nàng.
“Bây giờ có cảm giác chưa?” ý hắn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527867/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.