Lâm Hi Hi cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, có chút mơ hồ mà nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”
Lam Đóa có chút kinh sợ, cầm lấy di động nhìn đi nhìn lại màn hình, càng nhìn càng cảm thấy hết thẩy thật khó tin, cô cũng chỉ là một nhân viênnhỏ bé mà chủ tịch đại nhân vì sao lại gọi điện cho cô chứ? Cô chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên biết được số điện thoại của chủ tịch mà cẩn thận lưugiữ lại, nhưng không nghĩ nó lại có ngày đổ chuông nha.
Tiếng chuông di động kia thật quá dai dẳng khiến cho Lâm Hi Hi cũng phải để ý đến, khi vừa nhìn thấy cái tên kia nháy mắt thân thể đã cứng đờ.
“Tôi thề, tôi chưa hề tiết lộ tin cô đang ở đây.” Còn chưa tiếp điệnthoại, Lam Đóa vội vàng giơ ba ngón tay, khuôn mặt lộ ra vẻ ủy khuất màthề thốt.
Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi nhìn cô, nàng cười yếu ớt, thản nhiên nói: “Cô nhấc máy đi.”
Cái gì tới sẽ tới, tránh cũng không thoát.
Lam Đóa đè nén hoảng hốt mà nhấn phím trả lời, dè dặt mà áp lên tai:“Alô, chủ tịch, chào ngài.” Đầu dây bên kia thật yên lặng, từ một chỗkhác truyền đến giọng nói từ tính trầm bổng của Tần Dịch Dương: “Cô ấy ở bên cạnh cô phải không?” Lam Đóa lạnh người...
Cái gì? Lẽ nào chủ tịch thực đã biết Lâm Hi Hi đang trốn ở chỗ cô sao?“Chủ tịch, ngài không nên nói đùa như thế, trong nhà của tôi chỉ có mình tôi thôi, ngài muốn tìm ai thế?”
Dưới bầu trời đêm xanh thẳm, một khu nhà trọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527862/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.