Sắc mặt Mục Thanh Ngôn bắt đầu ngưng trọng, thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích.
Rõ ràng biết sẽ có một ngày như hôm nay, chẳng qua là lúc trước biết làlừa gạt nhưng vẫn xuống tay đi làm, hiện tại nhìn nàng lãnh đạm như vậy, nhưng là mấy người đường đường là đàn ông bọn họ ngay cả một chút biệnpháp đều không có.
Trên đời này yếu điểm trí mạng chính là một khi động tới lòng của phụnữ, một khi làm nó bị tổn thương, sẽ rất khó để khiến nó lành lại.
Tuy là một người đàn ông, nhưng giờ phút này cũng không hề có biện pháp nào.
Cho nên... Tràng cảnh như hiện tại mới là thống khổ nhất.
Không ai đuổi hắn đi, cũng không ai tiến lên tiếp đón hắn, chỉ có chịTuệ đến gần nhẹ giọng nói với hắn hai câu cũng là mấy câu nói của ngườingoài cuộc mà thôi, Mục Thanh Ngôn đè nén áp lực trong lòng nói: “Tôingồi một chút rồi sẽ đi ngay lập tức,” Nhặt lên mấy tờ giấy rơi vãi trên mặt đất tựa như trên đó vẫn còn hơi ấm của nàng, Mục Thanh Ngôn thảnnhiên cười khổ một chút cả người rơi trên sofa, cầm mấy tờ giấy lên,tiếng nói trầm thấp: “Tự làm bậy, không thể sống....”
Tay vịn lan can cầu thang cũng thực lạnh lẽo, Lâm Hi Hi đi vào trongphòng đóng cửa lại, thân thể suy nhược dọc theo cánh cửa mà trượt xuống. Cổ tay tái nhợt không thể kiên trì được nữa.... Nàng trượt xuốngtrên mặt đất. Không có người nào có thể tin tưởng, không có bạn bè,không có tự do.
Cánh tay mảnh khảnh có chút tái nhợt, nàng chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527846/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.