Chương trước
Chương sau
Trầm mặc không nói gì, Tần Dịch Dương cũng không muốn tán gẫu vấn đề này nữa.
Hơn nữa hắn đã sớm có thói quen, cho dù biết rằng nàng luôn ở bên cạnhhắn sẽ không rời đi, cũng nhịn không được mà chăm chú quan sát nhất cửnhất động của nàng.
Trên ghế phụ mềm mại bên cạnh người lái xe, thân thể xinh xắn của nàng ngồi sâu vào trong, im lặng nghỉ ngơi.
“Cũng có thể tình yêu chỉ là phụ... quan trọng là... Quyền quyếtđịnh là của cậu, dù sao bọn họ cũng không dám ép cậu làm gì, Lan phunhân không có ý định chính mình đi đến Trung Quốc tìm cậu, cho nên.... Cậu tự mình có thể kéo dài thời gian của hiệp nghị. Tự ý mà thay đổinội dung hiệp nghị.”
“Biết rồi.” Tần Dịch Dương trả lời ngắn gọn, dứt khoát, cắt đứt cuộc gọi.
Chiếc xe màu đen có rèm che còn cách chỗ kia mấy trăm mét, trên bậc thềm lên xuống của tòa án có phóng viên chen chúc vây quanh hai người đangđi xuống, bên trong có một đôi vợ chồng trung niên.
Người vợ như mất hồn, bà ta không chịu đi, sau đó té ngã trên bậc thềm,khiến thái độ của mọi người xung quanh đều dè dặt, bà ta gào khóc.
Đó là bố mẹ của Nhạc Phong.
Không ngoài dự đoán, ở trong xe Lâm Hi Hi cũng bị tiếng động này làm cho giật mình, bình tĩnh nhìn qua.
Cửa xe bị mở ra, lông mi nàng run rẩy, nhìn thấy Tần Dịch Dương từ đâuđó vừa ngồi vào, khuôn mặt tản ra khả năng có thể mị hoặc lòng người,nàng còn chưa có kịp nói lời nào, cánh tay ấm áp của hắn liền choàng qua bao vây lấy bàn tay bé nhỏ của nàng đặt lên người.
“Đây cũng chỉ là báo ứng, rất bình thường, không cần phải áy náy.” Giọng nói của hắn vô cùng êm tai.
Lâm Hi Hi giật mình, hắn luôn có khả năng nhìn thấu tâm tư của nàng.
Nhìn bộ dáng thương tâm muốn chết của mẹ Nhạc Phong, lại khiến nàng nhớtới buổi tang lễ của Viện Y, bác gái cũng đau đớn giống vậy mà gần nhưbất tỉnh, tính mệnh đều giống nhau, đều phải trả giá như nhau, thật sựkhông có gì phải áy náy.
Tin tức thời sự tuyên bố.
Mãi cho tới khi xe đi đến phía dưới tòa cao ốc chọc trời của trung tâm thương mại, Lâm Hi Hi vẫn là có chút thất thần.
Trả lời câu hỏi của phóng viên vấn đề – tổn thất tinh thần sau vụ kiệnnhưng là – thứ mà phóng viên muốn biết lại là chuyện khác, vấn đề nàykhiến nàng khó khăn, nhưng nếu nói là che dấu công chúng, thì ngay cảcuộc hôn nhân của bọn họ, hay là hiệp nghị đang được che dấu.
Đã từng tuyên bố, khi mà Nhạc Thị chính thức thuộc quền sỡ hữu của Bác Viễn —- cũng là lúc hiệp nghị chấm dứt không phải sao?
Bên ngoài cửa sổ, gió hiu hiu thổi, trong lòng Lâm Hi Hi lại chứa đầy nghi hoặc và lo lắng.
Nàng không biết, từ đầu tới giờ tại sao hắn đều không có đề cập tới chuyện chấm dứt hợp đồng.
Nàng lại càng không hiểu, có khi nào sự việc lại đến đột ngột khiến nàng trở tay không kịp không?
Nàng chỉ có thể chuẩn bị, vô luận là về vật chất hay là tinh thần, đều phải chuẩn bị tốt mới được.
Một nơi khác, nơi tràn ngập hơi lạnh điều hòa và không khí của văn phòng luật sư, Mục Thanh Ngôn đem phần hiệp nghị kia bàn giao vào tay LạcThành.
“Ý tứ của ngài Vinson là: tác dụng của tôi đã over trong chuyện này cóphải hay không?” Có chút tự giễu, Thanh Ngôn nhìn phần hiệp nghị, nhẹgiọng hỏi.
Phía sau mắt kính màu vàng, một đôi lưu quang tản ra ánh sáng lấp lánh khắp xung quanh lập tức nhìn về phía hắn.
“Cậu là luật sư, không cần tôi phải nói cho cậu biết, sau khi hiệp nghịkết thúc, tác dụng hộ giá của cậu cũng không còn.” Lạc Thành bình tĩnhmà giải thích.
Mục Thanh Ngôn xoa nhẹ mi tâm, hồi lâu mới có thể thốt ra một câu: “Thực quá nham hiểm!”
Nói xong hắn giật lấy phần hiệp nghị trong tay Lạc Thành, lật tới trang cuối cùng, nhìn thấy hàng chữ nhỏ kia —
‘‘Đợi sau khi hai bên hoàn thành hiệp nghị, quan hệ của hai bên vẫn nhưcũ, không bị ảnh hưởng bởi tính hiệu lực pháp lí của bản hiệp nghị.”
Nói cách khác, nếu như Tần Dịch Dương mà không muốn, nàng sẽ không có biện pháp phá vỡ được mối quan hệ vợ chồng.
Đáng giận hơn chính là câu cuối cùng của hiệp nghị – ‘thỏa thuận không bao gồm nội dung cuối cùng của hiệp nghị. ’
“Cậu làm sao mà khẳng định được cô ấy có muốn tiếp tục làm vợ chồng với cậu ta hay không?” Mục Thanh Ngôn thực sự tức giận.
Lạc Thành kiên nhẫn nói:
“Đó là chuyện của ngài ấy, chuyện Lâm tiểu thư có tình cảm với Tần tiênsinh đã rõ như ban ngày, cần đến một luật sư như cậu lo lắng sao?”
Mục Thanh Ngôn cảm thấy thật khó hiểu.
“Được, tôi coi như Vinson thực sự thích cô gái này, muốn cùng cô ấy, sởdĩ muốn bắt lỗi của hiệp nghị này cũng là mượn nước đẩy thuyền. Nhưng mà từ lúc bắt đầu tại sao lại có gì không đúng? Nếu muốn biết được ý tứcủa hiệp nghị này thì phải tự mình đi tìm hiểu —— nếu là muốn thì NhạcThị kia cũng không phải tìm người thay thế?” Mục Thanh Ngôn nhíu mày
Vinson nhờ hắn đến đây xử lý việc này, tự nhiên hắn sẽ đáp ứng, chẳngqua là nguyên nhân trong đó là gì hắn cũng không thể hiểu được.
Lạc Thành nhìn hắn một cái, biểu tình cũng khác đi.
“Cậu đã từng gặp qua Tần tiên sinh chủ động theo đuổi đàn bà chưa?” hắn hỏi.
Mục Thanh Ngôn ngẩn ra: “K...... Không có!”
Lạc Thành gật gật đầu, yếu ớt giải thích: “Ngài ấy không có thói quenđó, cho nên nếu muốn cái gì, sẽ khiến cho đối phương phải dâng đến tậncửa, nhất là cô gái này có một số việc cậu không biết thì tốt hơn.”
Sự việc hai năm trước hắn sẽ che giấu, sự việc đó đối với nàng thươngtổn rất lớn, nếu để cho nàng biết người đàn ông mà nàng ngưỡng mộ chínhlà người mà hai năm trước đã cướp đi trinh tiết của nàng, nàng sẽ nghĩnhư thế nào? Nếu nàng biết, từ đầu tới cuối hắn đều lợi dụng nàng, thậmchí không tiếc nỗ lực kích động mối quan hệ của nàng và Nhạc Phong khiến cho nàng bị thương tổn để đạt được mục đích của chính mình, nàng sẽnghĩ như thế nào?
Hắn chỉ có thể đan một cái lưới vô hình để giữ chặt nàng, cho nàng đủyêu thương cùng sủng nịnh, còn về cái chân tướng kia hắn sẽ không để cho nàng biết.
Mà cho dù nàng có biết, có thể oán hận, có thể phát tiết ra, nhưng điềunày, nhưng là tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn, hắnsẽ không cho phép nàng rời xa hắn.
Trên đời này, nam nữ khi nói đến vấn đề này, họ có thể coi tình yêu nhưmột cuộc buôn bán, nhưng khi cảm thấy bị tổn thương, lúc đó họ lại rờixa nhau.
Từ xưa đến giờ, phụ nữ luôn là vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng, đâylà khuyết điểm chung, nhất là một khi đã có đứa nhỏ, cho dù có oán hậnđối phương đến đâu, đều phải duy trì cuộc hôn nhân này.
Phụ nữ Trung Quốc, đa số đều có ý nghĩ như vậy.
Mục Thanh Ngôn cũng không hề cảm thấy hứng thú với những rắc rối này.
Chẳng qua là hiện tại sửa lỗi của hiệp nghị xong, hắn cũng hoàn thành sứ mệnh của mình, những việc còn lại ngoài tầm tay của hắn.
“Tôi biết....” Thản nhiên nói một câu, lúc sau lại vô cùng buồn bực, cười cười: “Cậu sẽ cảm thấy thế nào, nếu như cậu là một kẻ đồng lõa?”
Lạc Thành đứng dậy, phía sau cặp mặt kính hiện lên ánh sáng lấp lánh.
“Chuyện này không liên quan đến cậu, tự lo cho mình thì tốt hơn.” Hắn thản nhiên cảnh cáo.
Mục Thanh Ngôn há hốc miệng, một chút cảm xúc đều không có, tên này cùng Vinson tâm địa thật lãnh huyết.
Đợi cho Lạc Thành rời đi hắn mới bằng đủ mọi cách buồn bực mở ti vi,trên đó đưa tin về việc Nhạc Thị đang tiến hành chuyển nhượng, màn ảnhphản chiếu, hình ảnh cô gái nhỏ đang ngồi ở vị trí trung tâm, khôngtrang điểm nhưng lại xinh đẹp động lòng người.
Tần Dịch Dương cũng không có tham dự, là Nguyễn Húc thay mặt cho Bác Viễn trả lời các vấn đề.
Trong tâm trí, nàng nhã nhặn, lịch sự, ít nói, cho dù là vấn đề gì cũngnhẹ nhàng trả lời, hầu hết đều là Nguyễn Húc giúp nàng trả lời.
Có thể nhìn thấy được, tâm tình của nàng không yên, hẳn là đang lo lắng gì đó.
Mục Thanh Ngôn có chút cười khổ.
Người phụ nữ này, chỉ sợ bây giờ đang là thương cảm sắp phải từ biệtngười đàn ông mà mình yêu thương, nhưng còn thực tế thì sao?
Tất cả mọi thứ, như là một chuỗi dây xích, đã sớm đem nàng cột chặt, không thể thoát ra.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lâm Hi Hi đứng thẳng dậy, hướng phía hậu trường đi đến.
Có phóng viên đuổi theo hỏi: “Tần phu nhân. Bên ngoài có đồn rằng ngàicùng Tần tiên sinh chẳng qua chỉ là đóng kịch, mục đích chính là thu mua Nhạc thị, Tần tiên sinh nhìn như là yêu thương ngài, kỳ thực lại là vìlợi ích mà thôi, chuyện này ngài thấy thế nào?”
Lời bàn tán lung tung, từ sớm ngày hôm nay nàng đã nghe quá nhiều rồi.
Nhẹ nhàng ngoảnh mặt lại, khẽ nhíu mày, tỏ rõ sự miễn cưỡng: “Cô đều nói là nghe đồn, cũng không phải là thật, tới hỏi tôi làm cái gì?”
“Nhưng mà Tần phu nhân, lời đồn đều không phải vô căn cứ.”
Ngừng bước, bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng cũng bén nhọn bức người; “Vì saocô lại không đến hỏi người nhà Nhạc Phong vấn đề của mình? Không phải là tôi nói, vì sao tôi lại phải giải thích?”
Phóng viên đột nhiên nghẹn lời, sửng sốt hồi lâu mới hỏi lại: “Tần phu nhân, tôi chỉ là muốn ngài chứng thực mà thôi.”
“Là tôi nói dối? Cô tin tưởng sao?” Lâm Hi Hi có chút tò mò, giọng nóimềm mại thong thả, nhưng lại đánh thẳng vào lòng người, “Cô là do khôngtin tôi nên mới chạy đến để hỏi, mà tôi biết rõ cô không tin tôi nhưnglại vẫn muốn tôi giải thích, không thấy rất kỳ lạ sao?”
Phóng viên nghẹn lời, không thể nói lên tiếng, có nhân viên bảo vệ đilên chặn lại, Lâm Hi Hi hướng bên cạnh phóng viên mà nhẹ nhàng giơ tay,lịch sự rời đi.
Gió bên ngoài khá lạnh, cũng rất thoải mái, một chiếc xe chậm rãi mở cửa chạy tới.
“Phu nhân, tiên sinh có việc đi tới công ty trước, dặn tôi đưa ngài trở về.” Lái xe Lưu từ trong xe nhô đầu ra.
Trong lòng Lâm Hi Hi có chút mờ mịt, mặc dù sống ở Tần trạch chưa lâu,nhưng là người làm trong nhà đều rất thích nàng, cũng cảm thấy bọn họ vô cùng thân thiết, bọn họ gọi nàng ‘Phu nhân’, đổi lại nàng, nàng coi bọn họ như người một nhà....
Khóe miệng nở ra một nụ cười, nàng mở cửa xe, định ngồi vào.
“Lâm Hi Hi!”
Một tiếng quát to từ đằng sau truyền đến.
Đứng lại, quay người về sau, cô gái mặc áo trắng đang đứng đó, tóc dài bay rối loạn, nhìn không rõ dáng vẻ.
Lâm Hi Hi giật mình, còn chưa kịp suy đoán, cô gái kia đã đến rất gần, cuối cùng Lâm Hi Hi cũng có thể nhận ra đó là ai.
Kiều Nhan.
Đúng là Kiều Nhan.
Cô ta không trang điểm, lộ ra khuôn mặt không một chút sức sống, chỉ cóđôi mắt là trợn to dọa người. Cô ta cười cười, khuôn mặt trắng bệch,:“Như thế nào? Thấy bộ dạng này của tôi, không nhận ra sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.