“Ý em là…. bác thân yêu của tôi đem quyền nắm 40% cổ phần của Nhạc Thịchuyển nhượng cho một mình cô ấy, không có liên quan đến người nào khác…?”
Khóe miệng nhếch lên, nụ cười âm lãnh đến cực điểm, Nhạc Phong nhìn Kiều Nhan, gằn hỏi từng chữ, thanh âm khàn khàn mà u lãnh, “Hi Hi, cô nói là Hi Hi phải không?”
Kiều Nhan có chút chịu không nổi ngữ khí u lãnh như vậy của hắn, cắn môi, ổn định lại giọng, run rẩy nói: “Phải.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của người đàn bà trước mặt thật lâu sau đó trênmôi Nhạc Phong nổi ra một tràng cười nhạt, trong mắt có tia giết chóc“mưa bão gió rền”, tựa như tất cả đều có sự chuyển vần lớn mà những điều đó cư nhiên hắn lại không biết.
“Tại sao?” Nụ cười yếu ớt tiêu tan, hắn lạnh lùng hỏi ra một câu như vậy.
“Em ….” Kiều Nhan nghẹn lời, bàn tay cầm văn kiện đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong lòng cô liều mạng cầu nguyện, Nhạc Phong đừng có hoài nghi đếnmình, cô không để ý đến việc cứ như vậy mà đi theo hắn cho dù không códanh phận thậm chí là không có tình yêu, chẳng qua là cô không thể chấpnhận được việc Nhạc Phong hận và phá hủy mình, không đủ dũng khí để đốikháng hắn, cho dù là không đủ để cho hắn yêu mình, cũng không muốn hắnnhư cừu nhân mà bóp chết cô.
“Mở TV nhanh…” Thanh âm lạnh như băng rất có khí phách, mang theo tiahủy diệt cùng băng lãnh ra lệnh cho người đàn bà trước mặt.
Cả người Kiều Nhan run lên, bị dọa đến mức toàn thân đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527814/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.