Lâm Hi Hi liếc mắt nhìn qua, ở phía đối diện khán phòng, bố mẹ NhạcPhong kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng mà chế giễu nhìn nàng.
Ngay từ đầu, người con dâu này cũng không khiến họ hài lòng, mà hiện tại, rút cục cũng có thể đem nàng vùi dập dưới chân.
Sắc mặt luật sư biện hộ cũng thật không tốt, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi đã cố gắng hết sức.”
“Lâm tiểu thư, hiện tại đề nghị cô chính thức có lời xin lỗi đối vớiNhạc Phong tiên sinh cùng tập đoàn Nhạc Thị, trả lại danh dự đã bị tổnthất – thứ mà không phải cứ có tiền đều có thể bồi thường đầy đủ, Lâmtiểu thư xin mời.”
Việc này là bắt buộc phải làm sao?
Sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, đôi mắt mở lớn, viền mắt ngưng đầy nước mắt.
“Tôi không xin lỗi.” Nàng nói rõ ràng.
Quan toà nhíu mày.
Tiếng động nho nhỏ nhốn nháo trong khán phòng rộng lớn, đều đang bàn luận cái gì.
“Kết luận của tòa án là không chính xác, đó không phải là sự thật,” Nàng một lần nữa cao giọng lên tiếng, “Tôi không xin lỗi.”
Tiếng nhốn nháo ngày càng lớn hơn nữa, sắc mặt bố mẹ Nhạc Phong trở lên khó nhìn.
Tiền tài quyền lợi, có khả năng bị cướp đoạt tất cả, có thể bị phá hủytất cả, thế nhưng nàng không thể bị mất đi chút tự tôn cuối cùng của bản thân. Nàng còn lại chỉ có thứ này.
“Bỏ đi...” Tiếng nói ôn nhu của một người vang lên.
Nhạc Phong cười nhìn nàng, ưu nhã đứng dậy, toàn thân mặc Âu phục hànghiệu phẳng phiu xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527784/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.