Hắn hiểu rõ cô gái nhỏ này, nhìn thì nhu nhược như không có xương, trênthực tế bất kỳ quyết định nào đều không muốn người khác nhúng tay vào,nàng kiên cường nghĩ sẽ tự mình làm tất cả mọi chuyện, cho dù là tố cáokhông thành, thất bại cũng một mình gánh chịu.
Nên nói nàng ngu ngốc, hay là còn có cái gì khác?
Tần Dịch Dương đột nhiên cúi người ôm chặt nàng, hôn lên cánh môi nàng, hấp thu hơi thở thơm tho của nàng thấm vào ruột gan.
Lâm Hi Hi lại càng hoảng sợ, cảm giác thân thể bị bao trùm nặng nề, haitay nàng thử đẩy hắn ra, nhưng lại thôi vì cánh tay đau nhức, môi bị hắn hôn, nàng nóng ruột mà hô lên “Tần tiên sinh!”
Dây dưa hồi lâu, Tần Dịch Dương cẩn thận không có động đến vết thươngcủa nàng, nụ hôn dần chấm dứt, hắn đè xuống ý nghĩ chết tiệt muốn nàng,quên đi nàng đang bị thương.
Màn đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng đều không phải dư dả, Tần Dịch Dương từ từ dứt ra, không hề đè nặng nàng.
Lâm Hi Hi thở gấp, mắt mở lớn, rất sợ một lần nữa chọc giận hắn.
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng đập cửa vang lên.
Lâm Hi Hi bỗng giật mình, nghĩ tới lúc này ai có thể gõ cửa phòng nàng.
“Cốc, cốc, cốc.” Bên trong một mực trầm mặc, người ngoài cửa nhịn không được mở miệng nói: “Hi Hi, em có trong đó không?”
Lâm Hi Hi lúc này mới nhận ra là tiếng của Nguyễn Húc.
Mà Tần Dịch Dương như ngoảnh mặt làm ngơ, đem chăn mỏng đắp hai bênngười nàng, nhìn ánh mắt đề phòng của nàng cười rộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527779/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.