Luật sư nở nụ cười khó khăn, khuôn mặt tuấn tú mang một tia thương tiếc.
Cô gái nhỏ dịu dàng mỹ lệ kia, nhưng cũng thực ngây thơ, bị mọi người lừa gạt mà không hề biết.
“Cũng đúng,” Luật sư có chút thông cảm những lời cô nói, trầm giọng nói: “Quyết định như vậy mới thực sáng suốt.”
Đôi mắt sau gọng kính nhìn chăm chú khuôn mặt cô: “Tôi có thể mạo muộihỏi một chút, bố mẹ Nhạc Phong cho Tống tiểu thư được lợi gì, nhiều hayít?”
Tống Viện Y rõ ràng không muốn nói đến vấn đề này, nghiêng mặt: “Ông yên tâm, món lợi của ông cũng không nhỏ.”
Luật sư cười cười, nói chuyện phiếm thảm nhiên mở miệng: “Thích tiền không có gì sai. Chỉ là vì sao muốn lừa gạt cô ấy?”
Tống Viện Y im lặng, cắn môi, như là tố cáo sự mâu thuẫn của mình. “Haichúng tôi không giống nhau, nếu như tôi nói muốn rút đơn kiện, cô ấynhất định sẽ không đồng ý sau đó sẽ khuyên tôi. Ông biết không, chuyệnnày căn bản không có phần của tôi, đây căn bản là mâu thuẫn giữa cô ấyvà Nhạc Phong, Nhạc Phong vừa yêu vừa hận cô ấy, ngày đó Nhạc Phongcưỡng bức tôi căn bản là muốn làm Hi Hi đau khổ!”
Tay Tống Viện Y nắm chặt thành ghế ngồi, nhìn chằm chằm luật sư, đôi mắt sáng lên, “Ông nói xem bọn họ tranh chấp vì sao lại kéo tôi vào? Tôi bị như thế này cũng bởi vì cô ta – Lâm Hi Hi!”
Luật sư gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: “Cô muốn trả thù.”
“Tôi không có lỗi!” Tống Viện Y cãi lại, mặt hơi đỏ lên, đè nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527753/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.