Bác sĩ cũng phải ngưỡng mộ người đàn ông trước mặt, cả người tỏa ra khí chất cương quyết, tay chống trên bàn, đôi mắt thâm thúy ẩn chút mãnh liệt có thể hủy diệt mọi thứ, vị bác sĩ có chút khẩn trương đẩy tròng kính nói: “Không có vấn đề gì cả.”
Trong phòng nghỉ nhỏ, Lâm Hi Hi cuộn tròn người lại, cả người nàng lạnh như băng, nàng thử co người lại hơn nữa, nhưng vẫn rất lạnh…Trong lúc đó, dáng người cao lớn của Tần Dịch Dương bức bách cúi xuống, bàn tay ấm áp xoa nhẹ khuôn mặt nàng, Lâm Hi Hi khẽ run lên, đôi mắt trong trẻo nhìn lại hắn, tay hắn rất ấm, dịu dàng vuốt ve nàng, chỉ muốn làm nàng ấm lên, hoàn toàn không muốn tham lam gì hơn nữa, hắn chỉ có thể như vậy nhìn nàng, đôi môi lành lạnh thốt ra mấy lời khàn khan: “Cảm ơn..”
Bác sĩ viết xong đơn thuốc thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hi Hi căng thẳng cũng vội đứng dậy theo, bất chấp mọi thứ, nàng hiện tại rất muốn chạy qua xem tình trạng của Viện Y, nàng còn chưa đi được một bước, vòng eo nhỏ bé và yếu ớt của nàng đã bị một cánh tay kiên cố bắt lại, toàn bộ thân người nàng đều bị thân người ấm áp ôm chặt, hô hấp của Lâm Hi Hi có chút bất ổn, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt Tần Dịch Dương có chút mãnh liệt.
“Tôi muốn đi xem Viện Y, tôi không biết cô ấy thế nào rồi…”
Giọng nói của nàng vẫn như thế, âm điệu non nớt đầy thương cảm, Tần Dịch Dương đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-thuc-dang-so/1527723/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.