Trong phòng bệnh VIP, thân ảnh người đàn ông có gương mặt trắng bệch đang nằm trên giường trông như không còn sức sống. Đã ba ngày sau ca phẫu thuật, hắn vẫn nằm yên bất động chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong cơn mơ màng, hắn chỉ phát ra thanh âm lí nhí đích quãng không thành câu. Nếu cố gắng nghe thật kỹ có thể thấp thoáng đoán được là đang gọi tên một người, là tên một người phụ nữ.
Bàn tay đang cắm ống truyền khẽ động đậy, mày rậm nhíu chặt, mi mắt hắn giựt giựt vài cái rồi từ từ mở ra. Ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ len lỏi vào bên trong phòng bệnh, hắt vào mặt khiến hắn có vẻ khó chịu, mắt phượng nhanh chóng nhắm chặt.
Cánh tay đang cắm kim tiêm theo phản xạ tự nhiên đưa lên che lấy đôi mắt, cảm giác khó chịu từ mắt liền vơi đi nhưng cảm giác đau nhói từ cổ tay bất giác truyền đến càng khiến hắn thêm cau mày.
Dần quen với thứ ánh sáng chói lòa, mắt hắn một lần nữa mở ra. Đảo mắt nhìn ngó xung quanh, đập vào mắt là một không gian toàn màu trắng tinh, mùi thuốc khử trùng nhức mũi, nơi cổ tay là kim truyền dịch nối với chai nước biển đang nhỏ giọt đều đặn treo trên đỉnh đầu.
Hắn tự hỏi chính mình: Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại phải truyền nước, tại sao lại ở nơi này?
Hắn ghét cái màu trắng của phòng bệnh cùng với mùi thuốc khử trùng, cho nên không bao giờ muốn đến nơi này, trừ trường hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2462022/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.