Yết hầu Tề Phong theo nhịp nuốt cũng dịch chuyển lên xuống, cử chỉ vô cùng tao nhã thưởng thức ly cafe cũng đủ khiến Tần Nhã Linh phải tự mình điều hòa hơi thở.
Yêu nghiệt!
Trong đầu cô lúc này chỉ có thể hình dung người đàn ông này bằng hai từ đó.
Làn môi mỏng khẽ nhẽ nhếch lên: "Còn có..."
Hắn lập lờ không nói nữa, mắt nhìn xuống cuốn album, mà trang hình đang đặt trên bàn, là cô và hắn...
Cô không nói tiếng nào, chỉ "Ừm" một tiếng rất nhỏ trong miệng.
Hắn đứng bên cạnh, nhìn cô hồi lâu, sau đó đóng cuốn album lại, trả về vị trí cũ.
Bầu không khí bất chợt trở nên trầm lắng. Tề Phong xoay người sang đối diện với cô, cất giọng: "Có thể cho anh xem hình lúc trước đã chụp hay không?"
Tần Nhã Linh thoáng sửng sốt, mi tâm khẽ nhăn lại, dường như muốn tìm một chút ý tứ từ trong lời nói kia. Mà hắn, nét mặt vẫn bình thản nhìn cô, không có nửa điểm gợn sóng.
Cô nghi ngờ hỏi: "Anh chưa xem qua?"
Hắn có điểm chột dạ gật đầu: "Ừm, chưa xem."
"Vậy tấm ảnh to đùng treo trên tường phía đầu giường phòng ngủ của anh thì ở đâu ra?"
"Anh nhờ họ in tấm đẹp nhất cho anh." Người nào đó mặt không đỏ, tim không nhảy trả lời dứt khoát.
Cô nhướn mày cười như không cười: "Anh chưa xem qua thì làm sao biết tấm nào đẹp nhất?"
Bị cô nói đến như thế rồi, hắn có muốn phủ nhận cũng không thể nữa. Hắn đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-than-bi-chong-lung-cho-toi/2461971/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.