Đường Vận trở lại phòng chờ, vì muốn để cho tâm trạng được bình ổn cô lấy quyển sách trong túi xách tay ra đọc. Không biết qua bao lâu khi cô cảm thấy có bóng người cao lớn đứng trước mặt mới bàng hoàng ngẩng đầu lên. Cận Uý Thành nheo nheo cặp mắt dài hút sâu cầm lấy quyển sách trong tay Đường Vận.
"Thư ký Đường!"
… không xong rồi! Đường Vận thầm kêu một tiếng.
"Thư ký Đường... Cô thật thảnh thơi?! So với trước kia Linh Ngọc làm thư ký cho tôi cứ bận tối mặt cô kỳ thực giỏi giang hơn nhiều. Không có việc gì làm khó được cô..."
Cận Uý Thành đưa trả quyển sách lại cho Đường Vận, quyển sách "Phân tích tâm lý học tội phạm" mà Đường Vận rất yêu thích luôn mang theo bên người. Ngưng một lúc Cận Uý Thành lại nói, "... nhưng mà, có phải chọn đọc nhầm sách rồi hay không?"
"Sách này của cha tôi, tôi thích... nên... Cận tổng, chúng ta thật sự không cần quay lại Cảnh Duyệt sao?" Đường Vận đắc ý lảng tránh đề tài bắt đầu đứng lên thu dọn đồ đạc và tắt máy tính.
Cận Uý Thành quắc mắc xoay người bước đi chỉ bỏ lại một câu.
"Bây giờ thì cùng tôi đến nhà lớn dùng cơm."
Nhà lớn? Dùng cơm? Đường Vận đuổi theo trong lòng oán thán.
Hoàng hôn buông xuống, những ráng chiều đỏ rực len qua hàng cây ngô đồng cổ thụ đổ xuống như thác, nắng rải màu mật. Ngoại ô Thượng Hải vào khoảnh khắc này duyên thắm và thơ mộng, Đường Vận và Cận Uý Thành ngồi trong chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2653097/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.