Cận Úy Thành chợt quay mặt lại, gương mặt đẹp trai góc cạnh ẩn râu quai hàm lạnh lùng nam tính. Doãn Cách Nhi vừa ngỡ ngàng lại vừa si mê.
“Sao thế?” Doãn Cách Nhi có hơi bối rối. Dù sao vẫn là một cô gái trẻ, trước mặt người đàn ông mình ngày đêm nhớ thương, mặc ngày thường cá tính mạnh mẽ, hay ngang tàng hống hách bao nhiêu, cũng chỉ có thể ngây ngô lúng túng.
Lúc này bên ngoài Hana và Trợ lý Ngọc đẩy chiếc xe inox với khay đồ ăn đã chuẩn bị đi vào.
Sau khi hai cô gái bày biện các món lên mặt bàn quầy bar xong thì ra ngoài. Doãn Cách Nhi nhìn bốn phần thức ăn trên bàn thì tâm tình bình ổn trở lại, vui vẻ cầm dao nĩa bắt đầu dùng món.
Cận Úy Thành vẫn như cũ nhìn cô chưa có ý dùng bữa. Anh nâng cốc cà phê lên, uống nhẹ một ngụm.
“Chưa ăn gì đã uống cà phê.” Doãn Cách Nhi nhắc nhở.
“Quen rồi.”
“Anh thích cô ấy rồi? Ban đầu còn nghĩ anh chăm chú ngồi vẽ thiết kế đó là dành tặng cho em. Anh chơi trò lãng mạn như trong phim thật không giống anh thường thấy.”
Cận Úy Thành bắt đầu cầm dao nĩa, cắt nhỏ phần beefsteak thái độ dửng dưng. Doãn Cách Nhi vốn nhìn quen với bộ dạng này nên không nói nữa, tập trung dùng bữa.
“Em không bảo sẽ xé xác Đường Vận?”
“Anh không mãi vấn vương tư tình với yêu nữ Tân Cương là tốt rồi. Dù sao anh vẫn thuộc về em thôi.” Doãn Cách Nhi đắc ý, lém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2653074/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.