“Không thể nào.” Đường Vận lập tức phủ định, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cận Úy Thành.
“Tôi biết Chí Minh chỉ giả vờ đơn thuần không bận tâm sự đời, không đoái hoài đến đấu tranh giành lấy thiệt hơn. Anh ấy luôn bày ra bộ mặt bông đùa không nghiêm túc cốt là muốn che giấu nội tâm phức tạp của mình. Anh ấy hiến kế cho Lãnh Tư Kỳ đối phó với chị em nhà họ Mẫn, bài trừ Phan Ngọc, tạo mâu thuẫn đến cha con nhà họ Lãnh... nhưng hết thảy anh ấy tính kế đều là vì muốn đòi lại công bằng cho tôi.”
Cận Úy Thành cười lạnh. Anh vẫn im lặng nghe Đường Vận tiếp tục trải lòng, “Nhưng mà Đường Hinh Nhi thì khác... cô ấy là người của Chủ tịch. Ngay cả Trợ lý Ngọc dành bao nhiêu năm nằm vùng cũng chẳng tạo ra đột phá nào khá hơn. Cận Úy Thành! Anh mới là con cáo xảo huyệt nhất.”
Cận Úy Thành không dám tin được mọi chuyện Đường Vận sớm đã đoán biết. Anh trực nhìn vào đôi mắt hạnh long lanh, nơi đó trước giờ luôn tràn đầy sức sống và lan tỏa sự linh động, vui tươi. Nó cuốn hút anh bất kì lúc nào khi trông thấy.
“Em rất thông minh. Nhìn người nhìn việc đều rất tinh tường. Đường Hinh Nhi và Trợ lý Ngọc vậy mà không qua được cặp mắt của em.”
Đường Vận ngược lại lắc đầu. Cô đáp: “Lúc này tôi chỉ suy đoán thôi. Vì không bận tâm nên tôi chẳng tìm hiểu sâu. Huống hồ càng không liên quan đến tôi nữa... Hinh Hinh thế nào rồi? Anh đã trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651486/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.