Trong đêm tối thanh vắng tiếng bước chân dọc hành lang dồn dập tạo tiếng động. Người đến không chỉ có một mình Hàn Tước.
Đường Vận và Cận Úy Thành đều tập trung lắng nghe động thái của những vị khách không mời mà tới này.
Tiếng đạp cửa thật mạnh.
Hai tên cầm súng lao vào trước, tư thế sẳn sàng nhắm vào đối thủ... cho đến khi Hàn Tước từ ngoài cửa đi vào, sau lưng lại có thêm mấy người giữ tư thế chỉa súng về phía này.
Hàn Tước đưa bàn tay lên cao, chủ ý ra lệnh cho đám thủ hạ lui xuống hết, một mình anh chậm rãi tiến từng bước đi về phía hai người trong phòng.
“Cận - Úy - Thành!” Âm giọng khàn khàn rít qua kẽ răng, như muốn xé xát tên người vừa gọi.
Đường Vận thật không dám tin hai người họ anh em thâm tình bấy lâu có thể đi đến bước đường này. Mà Hàn Tước chẳng lẽ đối với Cận Úy Thành đều là giả dối hay sao?
Huống hồ còn là anh em họ ruột thịt. Tiền tài, địa vị, hay bất kể lợi ích có thể phi thường chia rẽ được tình nghĩa giữa hai người với nhau, khiến người ngoài cuộc như Đường Vận không tài nào lý giải cùng thấu hiểu.
Mà Hàn Tước từ trong ánh mắt đều là hận ý, từ đầu chí cuối không hề bận tâm đến sự tồn tại của Đường Vận, hắn chỉ nhắm vào Cận Úy Thành, một sợi tóc cũng lưu tâm đến. Động thái tiếp theo... Hàn Tước rút một chiếc súng lục màu bạch kim ra, nhắm thẳng vào Cận Úy Thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651484/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.