Lúc Đường Vận lờ mờ mở to đôi mắt thì mặt trời đã lấp ló. Cô nhắm mắt cảm nhận, xác định mình đang ở trên một chiếc thuyền khác. Chỉ là... người bắt cóc cô rốt cuộc là ai?
Đường Vận cựa mình, nhưng tay bị dây thích siết lại, càng cựa quậy sẽ càng siết đau thêm. Cô tê cứng tứ chi, mệt mỏi vô cùng... lại rất khát nước.
Nhìn ánh hoàng hôn ấm áp bên ngoài, trong lòng lại trái ngược dâng lên từng đợt lo lắng.
Cánh cửa mở ra tạo tiếng động cót két hơi chói tai, Đường Vận cũng không quá ngạc nhiên khi thấy người đi vào.
“Cô muốn giết tôi?”
“Đương nhiên không.”
“Vậy thì chơi trò này có hơi nhàm chán đấy!”
Đường Vận rất thản nhiên trò chuyện qua lại với Haley Can Vĩ Đình, khiến đối phương suýt thì quên mất Đường Vận đang yếu thế bị trói lại ở đây. Nói năng còn có thể mạnh miệng như vậy, thật đáng tán dương về sự mạnh mẽ.
“Cô nghĩ xem, tôi ghét cô như vậy thì sẽ làm gì cô đây?”
“Cô yên tâm, tôi không còn chút tình cảm nào với Cận Úy Thành. Sẽ không dây dưa với anh ta gây cản trở cho cô.”
Haley âm trầm rít lên: “Im miệng đi! Cô tưởng mình là ai chứ? Có gia đình làm quan chức chống lưng thì không để ai vào mắt, một dạng hống hách.” Cô cần cô ta nhường Cận Úy Thành lại cho cô hay sao? Đúng là vớ vẩn!
“Nhưng giữa tôi và cô có xung đột gì mà khiến cô hành động như vậy?”
“Tôi căm hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651457/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.