Cận Chí Minh gọi điện thoại cho Thang Kiệt, phải mất một lúc lâu mới nghe đầu dây bên kia uể oải hồi âm:
“Anh Cận nhỏ, lại có chuyện gì? Giờ này anh nên ngon giấc với người đẹp chứ hả.”
“Dẹp đi! Cậu mau tỉnh ngủ! Bảo quản lý mang cho tôi và Đường Vận quần áo tử tế đến tầng trên cùng. Tôi muốn đưa cô ấy đến chỗ bác sĩ Trần kiểm tra sức khỏe. Cậu gọi hẹn trước giúp tôi.”
“Ai cơ, bác sĩ Trần bên khoa sản của nhà họ Cận anh sao?”
Cận Chí Minh im lặng.
Thang Kiệt giống như đã tỉnh ngủ, đổi giọng và nói: “À, giờ này trễ rồi, bà ấy lại hay tính cào nhào, để tôi gọi báo cho một trưởng khoa ở bệnh viên tư nhân gần đây giúp anh kiểm tra trước. Tôi... tôi lái xe tới liền đây.”
Cận Chí Minh tắt máy, quay qua đã thấy Đường Vận nhăn mặt trách: “Anh nói chuyện với Thang Kiệt như vậy, thật ngượng ngùng.”
“Em đã có con của anh rồi, còn ngượng ngùng nữa sao.” Cận Chí Minh nhoẻn miệng cười, dường như rất là vui, tay xoa xoa tóc của Đường Vận đến mức rối tung lên.
“Anh chưa trả lời em, bên đó là cái gì?” Đường Vận gạt tay Cận Chí Minh ra, hất mặt về chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ.
Cận Chí Minh nhún vai, đưa tay xuống eo của Đường Vận sàm sỡ, bâng quơ đáp: “Anh không biết.”
“Sao anh lại không biết?” Đường Vận không hề có ý bỏ qua, rõ ràng là nói dối cô.
“À, sáp thơm giúp ngon giấc.”
“Thật?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651439/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.