Đường Vận mơ màng thức giấc, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Cận Chí Minh, có hơi thẩn thờ.
Cả hai ngủ trên chiếc giường bệnh chật chội, cứ vậy qua hết một đêm. Có lẽ ngủ trong tư thế không được thoải mái nên Đường Vận đặc biệt uể oải, Cận Chí Minh dường như cũng không ngoại lệ, cứ thấy anh lâu lâu lại nhíu mày.
Đường Vận nhìn gương mặt tĩnh lặng đang ngủ say của Cận Chí Minh, chẳng hiểu sao lại thấy ngây ngô như một đứa trẻ, cô vô thức nở nụ cười, ngón tay đưa lên chóp mũi của anh trêu chọc.
“Đường Vận!”
Đường Vận giật mình thu tay lại, nhìn Cận Chí Minh bàng hoàng bừng mở hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt.
“Anh mơ thấy ác mộng sao?”
Cận Chí Minh đỡ Đường Vận cùng anh ngồi thẳng dậy, ôm lấy bờ vai cô vỗ về: “Cả ngày hôm nay nhiều việc nên hơi mệt.”
Nói xong Cận Chí Minh nắm lấy bàn tay Đường Vận, cẩn thận rút kim truyền dịch ra khỏi, sau đó dìu cô cùng bước xuống giường: “Gần 5 giờ rồi, anh đưa em đi ăn sáng.”
Đường Vận hơi ngơ ngác: “Chúng ta cứ vậy rời đi ư?”
“Chỗ thủ tục đơn giản thôi mà.” Cận Chí Minh vẫn nắm chặt tay Đường Vận, vớ lấy chiếc áo khoác vest choàng lên người cô, cùng bước ra ngoài hành lang.
“Không phải, ý em là kết quả kiểm tra ấy?”
“Làm xét nghiệm NIPT thì tầm năm đến bảy ngày mới ra kết quả. Còn kiểm tra tổng quát thì... Hừm!” Cận Chí Minh hơi khựng lại lườm Đường Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tham-tinh-cho-em-ngoanh-lai/2651437/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.