Tan tầm, vẫn như hôm trước, có rất ít công nhân còn ở lại, không thể tám cùng vài đồng nghiệp làm Tư Kỳ có chút chán nản. Nhưng nghĩ tới tháng này lương sẽ cao hơn nên tâm trạng cũng tốt lên phần nào.
Đứng trước cổng công ty đợi khoảng mười lăm phút, vẫn không thấy chiếc taxi nào ngang qua, Tư Kỳ dần mất kiên nhẫn.
“Số mình có cần đen vậy không?”
Vừa dứt lời, một chiếc Audi màu xám bạc dừng ngay trước mặt cô. Cô nhíu mày khó hiểu.
Cửa xe hạ xuống, khuôn mặt tươi cười vô cùng điển trai của Đổng Liêm Trình xuất hiện, giọng nói anh trầm ấm mà êm tai.
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
Cô ngạc nhiên:
“Sao anh lại ở đây?”
Miệng hỏi vậy nhưng tay vẫn mở cửa lên xe.
“Có thể là anh không yên tâm chăng?”
Anh vừa nói vừa cười, tay kéo cần khởi động xe.
Trong cô như có dòng nước ấm chạy qua, mấy ngày này áp lực vô cùng, thấy khuôn mặt ngàn năm rạng rỡ của anh, khiến cô có động lực thêm phần nào.
Cô biết anh không yên tâm khi cô làm ở đây, ngày ngày tiếp xúc với Mục Duật nhưng vẫn áy náy nói:
“Anh không cần tới tận đây thế đâu. Nhà anh khác thành phố, đi đường xa muốn chết.”
Đổng Liêm Trình cười xoà, ánh mắt liếc sang phía cô, tim vô thức đập thình thịch.
“Vẫn là không yên tâm.”
Tư Kỳ thật sự không biết cô xinh đẹp thế nào nên vẫn tỏ ra tự nhiên với mọi người. Còn anh, được ông trời ban cho một người như cô, có lẽ kiếp trước anh đã cứu cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399452/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.