Sáng hôm sau, Tư Kỳ lại đến công ty làm như bình thường. Và tất nhiên cô đã cầm theo tiền để bắt taxi lúc về, tránh gặp trường hợp như tối qua.
Vào giờ làm, cô từ văn phòng ủ rũ trở về phòng CEO, hôm qua lớn tiếng với nhau như thế cô cũng không muốn đụng mặt Mục Duật. Nhưng công việc của cô là phải kè kè bên hắn thì biết làm sao giờ?
Vừa vào, Thừa Dương đã đưa cho Tư Kỳ một vài tập hồ sơ bảo cô xem qua.
“Anh Thừa, đây… đây là hợp đồng ký kết với công ty khác tại sao anh đưa cho em?”
“Em cứ xem qua, cái nào thấy ổn thì ký đại vào đấy, khi nào Mục Tổng đi làm sẽ xem xét lại.”
“Mục Tổng hôm nay nghỉ sao?”
“Không biết, Mục Tổng nhờ anh bàn giao cho em, có lẽ có việc gì đột xuất.”
Tư Kỳ mừng hụt, cứ tưởng hôm nay sẽ không đụng mặt tên ác ma đó.
“Nhưng dù sao em cũng không làm được. Cái này rất quan trọng, không phải nó ký là ký được huống hồ em chỉ là một nhân viên bình thường, lỡ em mà tiết lộ ra ngoài thì rắc rối lắm.”
Trợ lý Thừa thở dài, anh cũng biết thế nào được, nghe lời cấp trên cũng là sai sao?
“Nói chung em cứ làm đi, Mục Tổng sẽ xem xét lại. Anh thật sự cũng rất khó.”
Nói xong anh nhanh chóng chuồn đi, về phòng mới của mình. Từ ngày có Tư Kỳ, anh “vinh dự” được hẳn một phòng riêng, chỉ khi nào cần Mục Duật gọi thì mới sang. Cũng không biết là nên vui hay buồn.
Một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399451/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.