Ngẫm thấy lời A Lệ nói có lý, Tư Kỳ thở dài một hơi, đảo bát cơm một lúc trực tiếp xúc cơm cho vào miệng, một vị ngọt gắt lan tỏa trong khoang miệng, cô nhăn mặt ngoan cố nuốt xuống, vị gắt vẫn đọng ở cổ họng.
“Cơm lại có vấn đề?”
Tư Kỳ lắc đầu, vẫn tiếp tục ăn tiếp:
“Chỉ hơi ngọt, ăn được.”
Cô lấy một miếng thịt kho bỏ vào miệng, lần này lại tới vị mặn xâm chiếm, mặn đến khé cổ khiến Tư Kỳ vội tìm nước mà uống. Cô liền nhìn qua bát canh rau cải, không ngần ngại múc lên uống để rửa trôi vị mặn. Thìa canh vừa định cho vào miệng, A Lệ chợt ngăn cô lại.
“Dừng lại, thứ đó…”
Nhờ có A Lệ, cô mới chú ý thấy trên thìa canh của mình có lơ thơ vài cọng tóc. Một lần nữa, cô lại chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra ngoài, xem như cả ngày hôm nay cô nhịn đói.
Vừa đi ra ngoài, A Lệ với dáng vẻ hối lỗi, đôi mắt to tròn cũng đã ngấn nước, giọng mũi đặc lại:
“Tôi xin lỗi, Tư Kỳ. Tôi không biết ai đã làm, khi tôi hỏi người làm trong bếp thì bị tiểu thư Khương Lan mắng. Tôi cũng không dám tra hỏi thêm nữa. Ai mà ngờ kẻ đó không biết điều vậy chứ!”
Bị đói cả ngày, Tư Kỳ cũng không có tâm trạng nói chuyện hay an ủi, cô mệt mỏi bảo A Lệ ra ngoài để mình nghỉ ngơi. Chỉ có ngủ bây giờ mới khiến cô quên đi cơn đói.
Tuy vậy, cô chỉ ngủ được có hai giờ liền bị chiếc bụng cồn cào đánh thức. Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-nguoc-dai-tinh-nhan/399433/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.