Triệu Văn bế con gái nhỏ đang khóc nức nở chạy hấp tấp lên trên tầng cao nhất của tòa biệt thự sang trọng, nơi được dùng làm nhà kho, cất giữ những món đồ đã cũ, không còn được thường xuyên dùng đến. Ông đặt con gái xuống, tay mở cánh cửa nặng nề, một lớp bụi mờ bay tứ tung trong không khí.
Bên trong đồ đạc ngổn ngang vì lâu ngày không được chú ý sắp xếp gọn gàng, ngoài những vật dụng hàng ngày như bàn ghế, tủ đựng quần áo, đèn ngủ....còn có cả một chiếc giường rất lớn và một chiếc đàn piano đã cũ đóng bụi dày đặc. Triệu Văn ôm cô gái nhỏ bé đang ra sức níu lấy gấu quần ông vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
_ Thiên Ân ngoan! Con mau trốn xuống dưới gầm giường, nhớ kĩ lời ta, khóa chặt cửa lại, tuyệt đối không được bước ra!
_ Cha! Con sợ!
Thiên Ân khóc nức nở, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt bé bỏng ngoan ngoãn. Đôi bàn tay cô nắm chặt lấy ống quần của Triệu Văn, ra sức níu không cho ông đi. Cô bé còn quá nhỏ để hiểu hết được những chuyện sắp xảy ra, nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt ông thất thần sau khi nghe được một cuộc điện thoại, và tất cả mọi người trong biệt thự đột nhiên trở nên hoảng hốt căng thẳng, và khi ông vội vàng bế cô lên và chạy vội vàng lên trên nhà kho, cô đã sợ đến mức bật khóc.
_ Thiên Ân ngoan....đừng khóc nữa! Đừng sợ! Nghe lời cha!
Triệu Văn vuốt những ngọn tóc đẫm nước mắt bết chặt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967656/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.