Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120
Chương sau
Một năm sau Cô nhi viện Ánh nắng chan hòa như dệt một lớp vàng óng ánh xuống nền sân nhẵn nhụi, gió từng cơn từng cơn dìu dịu thổi xào xạc qua tán cây lớn làm rụng một vài chiếc lá xuống thảm cỏ xanh rì. Từng bông hoa nhỏ màu hồng màu trắng mọc dại bên vệ đường, tiếng đám trẻ con ríu rít nô đùa vui vẻ ồn ào náo nhiệt. Hai chiếc xe đen từ xa đi tới đánh động tới lũ trẻ. Chiếc xe đi phía trước đầy vẻ sang trọng cùng tượng thiên thần bằng bạc nằm trên mui xe nổi bật đối lập với khung cảnh giản dị nơi đây. Đám trẻ bị sự xuất hiện và tiếng ồn từ động cơ của chiếc xe làm kinh ngạc, dừng trò chơi đang chơi, trố mắt nhìn những chi tiết được ánh nắng chiếc vào cứ sáng lấp lánh. Bọn trẻ hiếu kì nhưng cũng ngần ngại, không dám chạy tới nơi để xem kĩ hơn, chỉ dám đứng từ phía xa nhìn theo. Chiếc xe dừng lại. Một người đàn ông mặc một bộ tây trang thanh lịch xuống từ ghế lái, nhanh chóng vòng qua đầu xe và cung kính cúi người mở cửa xe phía sau. Đôi giày da đen bóng với khuy hiệu bằng vàng đặt xuống nền đất, bọn trẻ túm tụm lại với nhau, ngước đôi mắt tròn to lên. Một người đàn ông, gương mặt còn rất trẻ, khuôn dung tinh tế, đường quai hàm cương nghị, đôi môi mỏng kiêu ngạo, đeo một chiếc kính đen. Cơ thể nam tính được che khuất trong bộ tây trang sang trọng đắt tiền, nhưng không khó khăn để nhìn ra từng đường nét cơ thể nam tính như vẻ đẹp của những thiên thần trong các bức tranh thời phục hưng, đôi chân thon dài, thẳng tắp, bàn tay với những ngón tay dài xương xương cài lại cúc áo khoác ngoài. _ Tề Tổng! Xin chào mừng ngài! Một vị mục sư đứng tuổi, khuôn dung hiền hòa đôn hậu, đeo một cặp kính cận trong vắt, mặc bộ áo dòng đen dài, đeo thanh giá, vừa tiến đề vừa tươi cười với người đàn ông đứng trước mặt. Tề Yến Thanh – Tổng giám đốc của tập đoàn Tề Thị, một trong những Tập đoàn Tài chính lớn nhất châu lục, nằm trong số những tỷ phú trẻ tuổi nhất thế giới. Tề Thị ngoài kinh doanh bất đồng sản, còn tham gia sản xuất những mặt hàng xa xỉ phẩm như thuốc lá điện tử, rượu mạnh….là tập đoàn hùng mạnh nhất đất nước, ngoài ra còn sở hữu rất nhiều biệt thự, chung cư, những tòa nhà chọc trời. Chỉ không ngờ, chủ nhân của đế chế tài chính đáng kinh ngạc đó, lại là người đàn ông anh tuấn còn rất trẻ này. _ Xin kính chào cha! Tề Yến Thanh, gương mặt không nở một nụ cười càng lạnh lùng xa cách lên tiếng. Thanh âm hắn tuy rất dịu dàng chừng mực, nhưng lại mang theo sự âm trầm nguy hiểm khó giải thích, giống như tiếng những nốt trầm của đàn piano, lại giống như tiếng xào xạo của một khu rừng tĩnh mịch. Thật khó hiểu tại sao một người đàn ông ưu tú như vậy, còn chưa kết hôn lại muốn đến cô nhi viện nhận con nuôi. _ Xin mời Tề Tổng vào văn phòng, hồ sơ giấy tờ đã chuẩn bị để ngài xem qua! Tề Yến Thanh không vội đi ngay, gương mặt lãnh khốc khẽ quay nhìn về phía nhà thờ nhỏ, có phần đã cũ trước mặt. Khuôn mặt hắn thâm trầm, kín bưng, tỏa ra một loại cảm giác giống như thuốc phiện, khiến cho người ta run rẩy sợ hãi, nhưng lại càng khiến cho người ta mê đắm không thể rời xa. Rồi hắn từ từ quay lại, đôi tay tuyệt mĩ đưa lên gỡ chiếc kính đen ra. Lũ trẻ từ nãy tới giờ đứng yên lặng quan sát, lúc này không khỏi ồ lên cảm thán. Khi đeo kính hắn đã đẹp, vậy mà khi bỏ chiếc kính đen ra, làm lộ đôi mắt sâu hút lại càng khiến cho người khác kinh ngạc. Đôi mắt không chỉ tinh tế, mà còn phát ra một mị lực mê hồn, con ngươi đen đậm như hố sâu không đáy, hàng mi dài rợp bóng, hàng lông mày sắc lẹm. Tỷ lệ gương mặt thật hoàn hảo khiến cho người khác thật mơ hồ. Duy chỉ rằng, khi nhìn vào ánh mắt hắn, sẽ cảm thấy một sự lạnh lùng tàn nhẫn. Đôi mắt thâm sâu đầy vẻ lạnh lùng. Cả cơ thể toát ra một hơi thở nam tính mạnh mẽ, nhưng lại thâm sâu khó lường, có thể nói là tuyệt tình tàn nhẫn. Hắn hướng về phía mục sư, thanh âm vang lên không cao không thấp, khàn khàn trầm mê. _ Xin dẫn đường! **** _ Xin đức chúa ban xuống phước lành! Xin kính mong cho Cha Dương và các sơ được sức khỏe an khái! Xin kính mong cho những đứa trẻ trong Cô nhi đều lớn lên khỏe mạnh bình an! Thanh âm trong trẻo ngân vang trong không gian rộng của nhà thờ. Một bé gái mặc một bộ váy cũ có được từ một đợt quyên góp từ thiện đã sờn vải nhưng rất sạch sẽ, mái tóc đen thẳng, dày dặn được bện gọn gàng và thắt bằng một dải ruy băng đỏ phía sau. Tuy rằng cô bé gầy nhỏ, nhưng gương mặt thì vô cùng xinh đẹp, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn với con ngươi đen láy thông minh, hàng mi dài cong cong, chiếc mũi thanh tú và đôi môi hồng hồng. Cô bé nhìn rất đáng yêu mặc dù gương mặt hơi buồn bã. Cô bé chắp đôi tay nhỏ bé của mình lại, đưa lên vị trí gần môi, đôi mắt dịu dàng ngây thơ hướng lên phía tượng Chúa âu sầu. _ Thiên Ân? Một tiếng gọi dịu dàng vang lên từ phía sau. Cô bé nhanh chóng buông đôi tay đang chắp trước mặt, nhảy xuống khỏi chiếc ghế và quay người lại. Nhưng những bước chân của cô bé đột ngột dừng lại, cha Dương đứng ở phía cửa ra vào mỉm cười gọi cô mau bước qua, nhưng Thiên Ân một bước cũng không dám tiến đến, đôi mắt cô bé hút sâu vào người đàn ông lạ mặt đang đứng trước cha. Người đàn ông rất cao, cơ thể của ông ta chắn cả ánh sáng tỏa ra khí thế áp bực. Gương mặt của người ấy rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô bé ngắm nhìn ngây ngốc, hàng my tại sao có thể dài đến như vậy, đường nét gương mặt thanh tú vô cùng, thậm chí còn đẹp hơn cả những bức tượng thiên thần nữa. Thiên Ân ngây ngốc như bị hóa băng, người đàn ông kia từ lúc bước vào cũng không rời mắt khỏi cô bé. _ Thiên Ân! Con mau đến chào ngài Tề đi! Từ bây giờ, ngài Tề sẽ là cha nuôi của con! Cha.... Cha nuôi?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120
Chương sau