Trong góc nhà thờ, một cô bé dáng vẻ gầy gò đang thu mình trên ghế, vùi mặt vào cánh tay trộm khóc, bờ vai nhỏ bé run lên như một cây con trước gió, dáng vẻ bi thương lẻ loi cô đơn.
_ Sao cậu lại khóc?
Một bé trai trạc 10 tuổi, dáng người cao cao, gương mặt thông minh tươi sáng nghiêng đầu hỏi cô bé, giọng nói ẩn chứa quan tâm dịu dàng.
Cô bé vội vàng quay mặt đi, lấy gấu áo lau đi hàng nước mắt ướt đẫm gò má, đầu mũi xinh xinh đỏ lên nghèn nghẹt. Cô bé không nhìn cậu bé, lắc đầu nghẹn ngào.
_ Cậu đừng quan tâm! Kệ tớ đi!
_ Cậu bị đau ở đâu à, hay là cậu đang có chuyện gì buồn? Ai bắt nạt cậu sao?
Cậu bé tò mò tiến gần lại phía cô bé, ánh mắt quan tâm nghiêng nghiêng ngắm nhìn gương mặt như muốn trốn tránh kia, thanh âm ngạc nhiên xen chút phấn khích reo lên.
_ À....anh biết em....em là Thiên Ân, em mới vào Cô nhi viện tuần trước!
Cô bé gục gặc đầu, ánh mắt vẫn đỏ hoe lên, không trả lời cậu bé.
Cậu bé thấy cô bé dường như không chút quan tâm đến mình, nội tâm có chút bất mãn, thanh âm trong trẻo vang lên trêu chọc.
_ Ồ....ban đầu mới gặp tưởng em trầm tĩnh ít nói, hóa ra lại là một cô bé mít ướt!
_ Liên quan gì đến cậu!
Cô bé bực bội quay đầu nhìn cậu bé bên cạnh. Cậu bé nhìn đôi mắt và chiếc mũi đang đỏ hoe lên của cô bé, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967208/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.