Thiên Ân nằm trên giường, chiếc giường thênh thang cùng căn phòng rộng lớn giờ như thuộc về riêng cô. Vùi mặt vào gối, Thiên Ân không cách nào chìm vào giấc ngủ được, cảm giác không yên khuấy động trái tim cô thổn thức. Vòng tay cô ôm lấy chiếc gối, vùi mặt vào trong lớp bông mềm mại. Cuộc tương phùng hôm nay với Tiểu Văn như đã đánh thức phần kí ức bị vùi sâu trong quá khứ, giờ cảm giác ngây ngô khi còn trẻ con lại có dịp được khơi lai, khiến cho Thiên Ân nghĩ tới, đôi môi bất giác tự động mỉm cười.
Nhớ đến lúc sáng, cô vừa định bỏ đi, Tiểu Văn lập tức vươn tay tóm cổ tay cô níu lại. Bàn tay to lớn mà hết sức dịu dàng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô như nâng niu một cành hoa, sợ rằng nếu dùng sức sẽ làm cô đau.
_ Đậu đỏ! Anh đã nói sai điều gì sao? Đột nhiên em lại bỏ đi!
_ Không....không có gì!
Thiên Ân lắc đầu, cổ tay cô vẫn bị anh nắm lấy, nhưng Thiên Ân cũng không giằng ra, chỉ ngoảnh mặt khước từ ánh mắt đầy từ tính của anh.
_ Do anh đường đột....chỉ là....anh rất nhớ em!
Văn Trác dịu dàng nói, thanh âm tinh tế êm ái như tiếng đàn piano. Thiên Ân ngước mắt nhìn anh...gương mặt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng của anh in sâu vào trong đáy mắt cô. Thiên Ân lắc đầu, thanh âm trong vắt vang lên, mang theo sự buồn bã bối rối khi phải khước từ anh.
_ Không phải....chẳng qua là vì....
Ánh mắt cô hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-duong-yeu/2967206/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.