Khi Lôi Triệt quay lại, thì đã thấy Giai Kỳ ngồi đợi hắn với vẻ mặt xịu xuống, dưới chân cô là hai mươi sáu túi giấy lớn nhỏ xếp ken kín. Quý bà Rebecca thì ngâm nga một bản nhạc rất quen tai, vừa thấy Lôi Triệt bước tới đã ào ra đón.
_ Quý ngài Rhett Butler…Chuẩn giờ quá đi mất!
Bà nhìn đồng hồ đúng vừa vặn ba tiếng trôi qua, Lôi Triệt lịch sự rút ra tấm thẻ đen đưa cho nhân viên trong khi Rebecca hào hứng nói với hắn.
_ Cô bé có vẻ giận dỗi. Có lẽ vì ngài không ở lại cùng đấy!
_ Khi phụ nữ giận dỗi thì lỗi lầm luôn thuộc về đàn ông mà!
_ Woa….Giá mà ta trẻ lại khoảng hai mươi tuổi nhỉ, lúc đó thì quý ngài đừng hòng chạy thoát!
Quý bà Rebecca làm một động tác vồ mồi và Lôi Triệt bật cười.
Giai Kỳ ngồi phía sau không hiểu một chữ nào trong cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng nhìn ánh mắt của hai người cứ đăm đăm nhìn cô, thì Giai Kỳ chắc đến 90% chủ đề cuộc nói chuyện xoay quanh mình!
Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt, có lẽ số lần hắn cười trong buổi sáng ngày hôm nay còn hơn tổng số lần từ ngày đầu tiên cô gặp hắn. Giai Kỳ đang suy nghĩ không biết rút cuộc hắn có chuyện gì mà vui đến vậy?....Và nụ cười hút hồn của hắn tại sao lại đẹp mắt đến thế, giống như một cánh cửa mở ra một vùng thảo nguyên xanh mát với ánh nắng mặt trời rực rỡ vậy.
Thừ người ra suy nghĩ, Giai Kỳ bỗng giật thót mình khi lớp găng da ram ráp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-doat-ai/982031/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.