_ Giúp mình?
Chất giọng đặc trưng thu hút như lửa cháy của Lam Nghi vang lên, lòng mắt sắc sảo vừa mãnh liệt vừa ngông cuồng, lại có chút nghi hoặc chiếu vào gương mặt đang tươi cười của Nam Anh.
_ Cậu làm sao vậy? Sao lại nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc như thế chứ?
Thanh âm lảnh lót của Nam Anh vang lên, nụ cười vui vẻ làm lớp son bóng trên đôi môi cô lấp lánh.
Lam Nghi bật cười, tiếng cười nghe như tiếng thở dài trầm lặng, chất chứa nỗi buồn ngập ngừng vương nơi đầu môi căng mọng u sầu…
_ Chẳng sao cả…thôi quên đi!
_ Có phải cậu đang nghĩ…Ai da! Sao tự nhiên cô ta lại muốn giúp mình cơ chứ? Bình thường mình với cô ta trên giảng đường cũng đâu có thân thiết gì lắm, vậy mà tự nhiên lại muốn giúp? Rút cuộc cô ta đang có âm mưu gì đây? Phải không?
Nam Anh vờ cau mày lớn tiếng, nhìn vào gương mặt xinh đẹp cá tính của Lam Nghi. Nụ cười ẩn ẩn trên khóe môi của cô…Lam Nghi thinh lặng không phản đối, cũng không đồng thuận.
_ Đúng là cho dù trước kia mình với cậu không thân nhau…Ai da ai mà thân được với “Ngọc Nữ” của khoa Báo chí cơ chứ? Một người vừa xinh đẹp vừa thông minh học giỏi, là viên bảo ngọc trong tay thầy cô như cậu, làm sao một đứa chuyên môn thi đi thi lại như mình bắt thân được chứ?
Nam Anh nhẹ giọng lên tiếng, cho dù có cố tình tỏ ra ghen tị, nhưng Lam Nghi cũng dễ dàng nghe được ra trong giọng nói của cô ta…chẳng hề có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/435401/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.