Ngày xử án cuối cùng cũng tới.
Lam Nghi và mẹ cùng vị luật sư được Tòa Án chỉ định ngồi tại phía nguyên đơn. Phòng xử án vắng lạnh không một bóng người, ngoài phía cảnh sát có mặt để làm nhiệm vụ, thì chẳng có mặt một ai, đúng như những gì mà vị luật sư ấy đã nói: Để đảm bảo quyền bí mật danh tính của Tiểu Mai, phiên tòa sẽ được xử kín.
Không khí lạnh lẽo cũng thứ mùi đặc trưng được tổng hợp từ mùi gỗ, mùi mực dấu, mùi giấy mới và mùi nước khử khuẩn khiến đầu óc Lam Nghi có chút váng vất. Ở bên cạnh, mẹ cô đang run lên vì khí lạnh của điều hòa…Lam Nghi siết lấy bàn tay của bà, muốn dùng hơi ấm của mình để bà vững tâm hơn.
Nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến nhưng cũng không che dấu nổi sự căng thẳng….Hai mẹ con cô chỉ im lặng nhìn nhau và không nói gì nhiều…
Cửa phòng bất ngờ được mở ra, Lam Nghi quay đầu lại…và đôi mắt cô lập tức cháy lên sự giận dữ…
Bước vào phòng xử án với dáng vẻ ngạo nghễ như thể đây là lãnh thổ của bọn chúng, bốn tên đốn mạc đó đi vào với dáng vẻ thách thức, theo sau là cảnh sát và thân nhân của bọn chúng.
Phóng thẳng ánh mắt về phía Lam Nghi, Hứa Khải là tên đi đầu…Ánh nhìn như loài linh cẩu thấy thịt tươi cùng nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý ấy khiến Lam Nghi gai người…
Cảnh sát áp tải bốn tên đốn mạt đó ngồi ở hàng ghế bị cáo, ngay phía sau vành móng ngựa….Lam Nghi cảm thấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/435386/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.