_ Bác sĩ! Ông nói rằng không tìm ra nguyên nhân là sao?
Chất giọng run lẩy bẩy của Kính Hàm như thể cành cây gặp gió bão, có trời mới biết anh đã phải dùng biết bao nhiêu kiềm chế để giữ cho giọng nói của mình không quá gay gắt. Những đầu ngón tay thuôn dài siết chặt lấy nhau tới mức từng đường gân xanh tím nổi lên khắp mu bàn tay anh. Đầu ngón tay bị siết trắng bệch đi, và lạnh, như thể máu trong người anh cũng đã lạnh ngắt đi.
Vị bác sĩ già đẩy gọng kính cận dày cộp lên, bày ra biểu cảm cực chẳng đã. Bệnh án trong tay ông sớm cũng đã bị cầm đi cầm lại tới nhàu nát, khóe môi run run, ông khó khăn nói với Kính Hàm.
_ Chúng tôi đã làm đi làm lại xét nghiệm, chụp CT, chụp điện tâm đồ tới lần thứ 5 rồi. Kêt quả trả lại vẫn như vậy, ngoài vết thương ở trên trán do bị va đập nhẹ ra, bệnh nhân hoàn toàn không bị tổn thương gì. Đặc biệt vùng vỏ não hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có thể nói chứng mất trí nhớ của bệnh nhân không phải do tác động vật lý gây ra.
_ Ông có nói tới vết thương trên trán, liệu chăng…
_ Tiên sinh! Với kinh nghiệm hơn 40 năm trong nghề, tôi dám lấy danh dự của một trưởng khoa thần kinh ra đảm bảo, vết thương nhỏ đó không thể đủ tác động tới não bộ được!
Vị bác sĩ kiên quyết ngắt lời Kính Hàm, lời khẳng định chắc chắn tới mức Kính Hàm cũng không thể nói thêm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/2296155/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.