Chương trước
Chương sau
Bệnh viện Royal

Người đàn ông bước vào trong đại sảnh, một thân âu phục cắt may thủ công với những đường khuy charm bằng bạch kim nạm kim cương điểm xuyết tinh tế và đắt tiền. Điều xì gà giữa hai ngón tay đưa lên gần môi tỏa ra một làn khói mong manh phiêu dật, khiến cho đôi mắt lạnh giá sâu thẳm của hắn càng trở nên mơ hồ. Sống mũi cao thẳng tắp cùng làn môi khắc nghiệt, dung cảm khó gần tới mức khiến người ta lạnh sống lưng nếu phải giáp mặt. Cơ thể hoàn hảo như tượng đồng sau lớp vải chau chuốt, những ngón tay thon dài đẹp tới mê hồn. Mùi gỗ tuyết tùng thơm ngát sang trọng, tràn đầy thu hút quý tộc tràn ngập không gian, cuốn theo từng bước chân của hắn. Người đàn ông bước tới thang máy chuyên biệt dành cho khu VIP,

_ Tề tiên sinh!

Hai tên vệ sĩ đứng hai bên cửa thang máy, vừa mới nhìn thấy bóng dáng của Tề Yến Thanh bước tới, lập tức cung kính đứng nghiêm, cúi gập người xuống lớn tiếng chào hắn.

Tề Yến Thanh vẫn giữ nguyên gương mặt chẳng chút cảm xúc, ngay cả một cái chớp mắt hắn cũng không thèm động đậy, thản nhiên nhìn hai tên vệ sĩ nhanh nhanh chóng chóng cuống quýt bấm thang máy cho hắn, giống như thể cảm giác được người khác kính sợ nể trọng đã quá quen thuộc với hắn, hoặc là tính cách kiêu ngạo ấy đã thành bản chất của hắn!

Cửa thang máy đóng chặt lại, khói thuốc vây hãm không gian hẹp làm cho hắn giống như đứng trong một màn sương đậm. Tề Yến Thanh chẳng buồn để tâm, ánh nhìn lạnh nhạt và phớt lờ, điều xì gà Cohiba đắt tiền vẫn nằm trong nét môi khắc nghiệt ấy…đến khi cánh cửa thang máy mở ra, khói thuốc theo gió tỏa ra trong không gian…

Tề Yến Thanh bước tới cuối hành lang, nơi căn phòng mà hắn thường sử dụng mỗi khi phải đưa Ân Nhi của mình tới Royal, nơi chẳng lưu lại kỉ niệm gì tốt đẹp với hắn, nên hắn ghét cay ghét đắng mỗi khi phải bước chân vào đây.

_ Người luôn lý trí như cậu mà phải dùng tới rượu mạnh thế này, thì đúng là tình hình tệ hơn những gì Lôi Triệt nói rất nhiều!

Thanh âm ấy vang lên, mang theo chút khí chất lạnh nhạt, lại cao ngạo như quý tộc. Tề Yến Thanh điềm tĩnh hút xì gà, ánh nhìn khắc nghiệt hướng về phía góc tối, nơi mà Nhiếp Phong như đang muốn nhấn chìm bản thân mình giữa bóng tối, vừa giữa rượu.

Cơ thể mảnh mai mạnh mẽ đổ gục trên ghế da rộng, khiến người ta đột nhiên liên tưởng tới một tòa lâu đài hiên ngang bỗng nhiên sụp xuống sau một trận động đất. Mái tóc rũ xuống trước vầng trán, đôi mắt luôn mang vẻ tinh anh thu hút, thông tuệ như thể nhìn thấu được tâm tình người khác giờ trở nên tiều tụy, vô hồn, trống rỗng, giống như một người phút trước vừa có tất cả trong tay, giây sau mọi thứ đã mất tất cả mọi thứ.

Những mảnh pha lê từ ly rượu vỡ tan tành trên tấm thảm Ba tư trị giá hàng triệu đô, gót giày da sang trọng với họa tiết chữ H đạp vụn lên chúng, chai rượu chỉ còn sót lại một lượng rất nhỏ chất lỏng màu hổ phách đắng chát nằm trong bàn tay siết chặt đến nổi gân guốc. Nhiếp Phong nhìn chăm chăm vào bóng tối với ánh mắt như thể muốn giết chết một kẻ thù vô hình nào đó.

Tề Yến Thanh cao ngạo bước đến, bàn tay lạnh buốt như băng chạm vào bàn tay đang giữ chặt chai rượu của Nhiếp Phong.



_ Đưa cho tôi!

Nhiếp Phong cau mày, bàn tay vẫn giữ chặt lấy chai rượu, chất giọng mặc dù đã trở nên say mềm vẫn không đánh mất đi sự quyến rũ và tinh tế…

_ Để mình uống đi…

Tề Yến Thanh chẳng buồn đôi co, mặc dù hắn không phải là người nóng vội, nhưng lại là người có tính cách vô cùng cao ngạo, những điều mà hắn không thích, tuyệt đối không bao giờ nói tới lần thứ hai.

Bàn tay cứng như thép nguội của hắn chẳng kiêng nể mà bóp chặt một cái, khiến cho Nhiếp Phong đang say không biết trời đất gì cũng lập tức tỉnh cả rượu vì cơn đau thấu trời xanh.

Tề Yến Thanh là người luyện võ lâu năm, đừng nói đến Nhiếp Phong, ngay cả người lăn lộn trong giới hắc đạo như Lôi Triệt mà bị Tề Yến Thanh ra đòn thì cũng khó mà đấu lại…

Chai rượu lập tức rơi khỏi tay Nhiếp Phong, chất lỏng còn sót lại quá ít nên cũng chẳng đủ sóng ra để làm bẩn thảm. Nhiếp Phong nghiến răng ôm lấy bàn tay tưởng như gãy đến nơi của mình, nhìn Tề Yến Thanh bằng con mắt giận dữ…

_ Cậu muốn bẻ gãy tay mình sao?

_ Thế thì mới làm cậu tỉnh táo lại được!

_ Thế thì cũng không nhất thiết phải nặng tay như thế.

_ Tôi không có thói quen phải nhẹ tay với kẻ say cũng như kẻ ngu...

_ Hoặc là cả hai!



Tề Yến Thanh liếc Nhiếp Phong, lạnh lùng nói…Ánh mắt không thèm liếc qua Nhiếp Phong lấy một cái, điềm nhiên ngồi xuống.

_ Chẳng ai chịu được cái tính tình cổ quái của cậu, Thiên Ân cũng vì thế mà chán ghét, sống chết muốn trốn đi, chạy tới nơi mà không phải nhìn thấy cậu nữa, hít thở không khí trong lành tự do, cái mà cô ấy sẽ không bao giờ có được nếu ở bên cậu!

Nhiếp Phong cay nghiệt nói, không buồn để tâm đến gương mặt Tề Yến Thanh tái nhợt đi.

Ánh mắt như muốn lấy mạng người hướng về phía Nhiếp Phong, bàn tay đẹp đẽ của hắn siết chặt lại, và thanh âm lạnh, lạnh còn hơn cả đá của Tề Yến Thanh vang lên.

_ Nếu như cậu muốn tìm đến cái chết để giải thoát….thì tìm cách khác đi, đừng cố gắng chọc giận tôi để thay cậu giết chính bản thân mình!

Nhiếp Phong cười nhạt, đôi mắt hướng lên trần nhà quay cuồng, đôi môi đẹp đẽ cong lên một nụ cười nghiệt ngã…

_ Lôi Triệt thì mất đi đứa con mà cậu ấy khao khát suốt gần 40 năm trời, Thiên Ân thì bỏ cậu mà đi, còn Lam Nghi…..

_ Nghi của mình…..

Giọng nói của hắn nghẹn lại, giống như thể bị điều gì đó chặn lại…

Đôi mắt của hắn khẽ run lên, có gì trong đó vừa mới rạn nứt, nước từ nơi đo chảy ra, mang theo toàn bộ bất lực đau thương tích tụ, cho dù hắn có cố gắng kìm nén tới mức nào, cũng không thể ngăn cảm xúc đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm của mình…

_ Cô ấy…không còn nhận ra mình nữa….Tề Yến Thanh!

Mình đánh mất cô ấy thật rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.