Nhiếp Phong cảm thấy nhịp thở của chính mình, những tiếng hít dài và tiếng thở ra nặng nề đầy lộ liễu, vị trí trái tim, nơi bàn tay nhỏ bé của Lam Nghi nhẹ nhàng đặt lên cũng đập rất mạnh. Những điều hắn tưởng tượng trong đầu khiến máu nóng trong người cứ từng đợt sôi lên, sợ rằng chính bản thân mình không chống đỡ nổi mà lên cơn đau tim mất.
Lam Nghi ngoan ngoãn nằm trong vòng ôm của Nhiếp Phong, ngoài sức nặng thì mọi thứ khác hoàn toàn những gì hắn nhớ.
Không có ánh mắt giận dữ đầy khinh ghét, cũng không có tiếng la thất thanh đầy bài xích chối bỏ, tự nhiên hắn thấy...không quen.
Nhưng mà không thể chối bỏ, hắn thực sự thích dáng vẻ lúc này của Lam Nghi, đáng yêu tới mức làm hắn quên tiệt quên sạch tất cả mọi thứ về Luật phòng chống xâm hại...trẻ em!
Đằng nào thì bản thân hắn cũng ở dưới địa ngục rồi! Hắn chẳng quan tâm nữa!
Hắn đá cánh cửa phòng tắm, tiếng động khiến Lam Nghi giật mình, càng rúc sát vào thân thể ấm nóng của hắn. Nhiếp Phong nhận ra trong sự tự hào ngấm ngầm, rằng từ khi cô bị mất trí nhớ, dường như cô càng lúc càng phụ thuộc hơn vào hắn. Không thể phủ nhận rằng, một phần nào đó trong hắn - phần xấu xa nhất trong hắn, có lẽ vậy, thật sự biết ơn cái ngày cô gặp nạn!
Giờ thì cô không thể thoát khỏi bàn tay hắn nữa!
Nhiếp Phong đặt Lam Nghi ngồi lên bệ rửa mặt lát đá hoa cương, rộng gấp năm lần một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-cuong-tinh/2296140/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.