Sao khi anh về, bà Dung Linh bước vào phòng con mình, nhìn cô con gái nhỏ đang say giấc nồng bà lại thấy bất an. Nếu ngày nào bà không còn bên cạnh cô thì cô phải làm sao, ai có thể bảo vệ được cô. Liệu bà có thể tin vào anh hay không, anh có thật sự bảo vệ chăm sóc cho con gái mình như cậu đã hứa.
Bà ngồi bên giường cạnh Ái."Ái à, mẹ mong con tìm đúng người, chứ đừng như mẹ chọn tin sai người. Rồi lầm lỡ cả một đời, chỉ tội cho con."
Bà nhớ lại cái cảnh ngày đó mình mang thai con của người đàn ông đó, rõ ràng anh ta khi biết tin rất vui mừng còn hứa cho bà lúc đó danh phận vậy mà khi quay lại thì anh ta không một tin tức. Khi gia đình bà biết tin, cha mẹ vừa tức giận vừa buồn, con gái của mình được dạy dỗ từ nhỏ thế mà lại có mang khi chưa chồng.
"Tiểu Linh, con thực biết làm cho cha mẹ tức chết mà, ta đã nói con không nên quên cái tên đó. Con lại đâm đầu vào đó, rồi bây giờ vác cái bầu về đây."
"Cha mẹ, con sai rồi là lỗi của con. Tất cả là vì con không nghe lời, con sai rồi." Dung Linh đứng cuối mặt bên cạnh cha mẹ mình khóc lóc xin lỗi.
"Sai sao? Mày biết sai rồi? Nó dụ mày mang thai bây giờ vác bụng về đây mà xin lỗi."
"Ba, con xin lỗi. Ba đừng đuổi mẹ con con đi. Ba ơi.. hức con xin ba." Dung Linh quỳ rạp xuống nền đất lạnh lẽo gian xin cha mình.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/572133/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.