Mộng Ái lúc này dọn bát đĩa không chú tâm rồi làm rớt chúng cô nhanh chóng khom người dọn chúng không may bị cắt trúng tay, không hiểu sao từ sáng đến giờ cô vẫn luôn vô cùng khó chịu cứ bứt rứt giống như có chuyện không lành xảy ra, nhìn ngón tay đang chảy máu cô lại nhìn xuống cái bụng đang dần to ra của mình, ba hôm rồi Tề Dụ Minh không gửi thức ăn có khi nào anh gặp chuyện gì rồi không?
"Bé con...ba của con sẽ không sao? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?" Ái chẳng hiểu sao mình lại lo lắng cho cái tên bội bạc đó nữa có bị gì thì cũng đáng đời, tuy nói vậy thôi nhưng trong lòng cô lo đến tay chân cũng rối theo không biết mình nên làm gì, rõ ràng là đang nhặt mảnh vỡ nghĩ một hồi chẳng biết mình đang làm gì.
Cô nhặt xong hết chỗ đó rồi quay trở lại sô pha ngồi ngay ngốc ra đó, cô lấy điện thoại định gọi cho ai đó rồi lại thôi. Có ngốc mới chủ động gọi cho anh ta, không được kết thúc rồi hắn ta đuổi mày đi như thế. Nhưng cô lo cho anh quá không biết có xảy ra chuyện gì không...liệu cái tên người nước ngoài đó có làm gì quá không. Trong tâm trí cô toàn là sự lo lắng cho anh, lo đến mất mà bé con cũng biểu tình rồi. Cô đau bụng quá!
"Bé con...con cũng đang lo cho ba của con sao..? Hay chúng ta gọi cho chú Nam Thành hỏi thăm ha?" Hỏi cho có vậy thôi, nếu mà bé con thật sự có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982999/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.