Đã mấy ngày trôi qua rồi mà cô vẫn chưa được đi học, ngoại trừ việc quanh quẩn trong nhà ra chẳng làm gì khác cả, buồn phát chán. Mà bây giờ cô có thể đi đâu chỉ vỏn vẹn 1 năm thôi mà mọi thứ nơi đây thay đổi đến chóng mặt, không còn như trước dù muốn đi cô cũng không biết đi đâu. Thỉnh thoảng xế chiều cô chỉ biết lên sân thượng ngắm hoảng hôn đợi anh về, ít ra khi có anh cô còn có người nói chuyện cùng.
Ái có hỏi Tề Dụ Minh về chuyện trường lớp của cô đến đâu rồi nhưng lại không nhận được câu trả lời. Lúc đầu thì anh nói chắc chắn lắm về đây hơn cả tuần rồi vẫn không có tý hồi âm nào hết, bạn bè cô ai cũng đi học đi làm ai rảnh mà chơi suốt với cô anh cũng thế còn phải đi làm đâu chơi được với cô. Còn chuyện ở công ty âm nhạc cũng không có gì mới, vẫn chưa có ai liên hệ gì với cô.
Từ hôm về đến giờ cô chỉ mới đến thăm mộ của ba mẹ mình được có 1 lần thôi, căn nhà cũ cô vẫn chưa có can đảm về đó. Không biết từ lúc cô đi tiệm hoa nhỏ ấy đã được ai thuê rồi, có lẽ được một ai đó thuê lại rồi làm gì đó hay không...
Suốt mấy ngày chán nản ở nhà, nằm ườn ra mà chẳng làm gì, thì vào tối hôm đó Tề Dụ Minh cuối cùng cũng nói đến việc đi học ở đây của cô, nhưng mà phải đợi anh tắm rửa ăn cơm xong các thứ anh mới chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982970/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.