Mọi người đến nhà ăn của trường, Ái gọi rất nhiều thức ăn nhưng không ai ăn cả. Hay là mọi người ăn chán rồi nên không thèm ăn nữa nhỉ, đáng lẻ lúc nãy cô nên đưa mọi người đến chỗ nào mới lạ hơn để còn khai mở khẩu vị. Đồ ăn ở đây chắc mọi người ăn chán hết rồi...
"Mọi người ăn đi đừng nhìn nhau mãi thế, đồ ăn nguội hết rồi.. Mình thấy ngon lắm mà hay mọi người ăn ngán rồi...?" Ái ngượng ngùng gắp thức ăn cho mọi người, cô cũng gắp cho mình một ít cho ngay vào miệng tắm tắt khen ngon. Mọi người chỉ nhìn cô cười thôi đồ ăn cũng không đụng đến.
"Ừ tụi mình ngán rồi, có cậu đó ốm đi rồi. Đồ ăn bên đó không hợp khẩu vị ăn nhiều một chút." Mỹ Lam gắp thức ăn cho cô còn là những món cô thích nữa, Ái hạnh phúc nở ra nụ cười. Nhưng mà cô ốm đi hả suốt cả tháng ở cùng Tề Dụ Minh anh nuôi cô béo tròn luôn mà, cô còn mập lên mấy cân so với lúc qua Ý nữa kìa.
Ái vẫn ăn thức ăn do Mỹ Lam gắp vừa nói kể cho cô chuyện mình bị nuôi đến béo tròn nhưng quên mất người nuôi là ai rồi.
"Làm gì có nha mình là mập lên đó, suốt cả tháng nay ngày nào Tề Dụ Minh anh ấy cũng nấu quá chừng món ngon cho..." Nói đến đây ánh mắt của Lưu Mỹ Lam và Tề Nhạc Việt nhìn cô không rời, cô cũng nhận ra là mình đã nói điều không nên nói rồi. Liền buông đũa xuống không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982968/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.