Cho đến khi sáng sớm thì anh đi làm rồi, bỏ lại cô trong căn phòng to lớn này một mình. Đâu đó gần 7 sáng cô từ phòng đi xuống phòng bếp, thấy mấy chị đang tất bật làm gì đó.
"Hù." Cô từ phía sau chạy ù đến la lên một tiếng rõ lớn khiến mọi người giật cả mình, mấy người quay lại thấy cô liền hùa theo ai nấy cũng tỏ ra giật mình. Rồi nghi thức cuối cùng chính là mọi người đều cười phá lên, mọi người nhớ cô bâu xung quanh ôm lấy cô đến không thở nổi. Cô không kêu lên thì chắc là chưa kịp tận hưởng gì đã chết lãng xẹt rồi.
"Mọi người ở đây nhớ em lắm đó... Từ lúc em rời đi cả nhà không còn vui vẻ chỉ còn một màu âm u của ông chủ toát ra thôi..." Chị Uyển Vân bắt đầu kể lễ, Ái cũng không nghĩ mọi người sẽ buồn đến mức đó. Dù sao cô cũng chỉ là một người xa lạ không thân, đến đây ở cũng chưa bao lâu, thật biết ơn họ khi đã nhớ đến cô.
"Cháu không biết đâu lúc cháu không ở đây ông chủ như biến thành một kẻ điên vậy, đừng nói cho ông ấy biết nhá. Từ hôm ấy ngài ấy không ngừng tìm kiếm cô, thậm chí tình tình cũng trở nên đáng sợ hơn, có một số người không giữ miệng nhắc xấu đến cô bị ngày ấy đuổi rồi thậm chí...còn mất tích luôn." Nghe đến đây Ái có chút sởn tóc gáy, tự hỏi anh đã làm gì những người đó rồi. Còn nữa nhìn xem thái độ của dì Trương lúc nói đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982966/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.