Từ lúc Mộng Ái tỉnh lại đến giờ mọi người vẫn thấy cô ổn nhưng hoàn toàn không phải vậy. Trước mặt mọi người cô cố tỏ vẻ ra là mình ổn, không sao hết thậm chí đôi lúc còn nói đùa khiến ai cũng phải bật cười. Sâu bên trong sự vui vẻ hằng ngày ấy là sự đau đớn đến tột cùng, cũng giống như ngày đưa tang mẹ cô hôm ấy lại là một ngày mưa. Nó hết sức buồn, mẹ cô vốn ít bạn bè lại bị người thân ruồng bỏ nên hôm ấy cũng rất ít người đến viếng. Sự tuổi thân, cô tịch, và trống trãi hiện lên xung quanh bầu không khí. Mưa không ngừng rơi cô thờ thẩn đứng trước mộ của bà Dung Linh ánh mắt thất thần cứ mãi nhìn vào cái tên được khắc trên đó, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa khóc lấy một lần.
Mấy người xung quanh thấy vậy cũng biết lời mà khuyên cô, còn cô nào để tâm đến những lời nói ấy. Cứ đứng mãi rồi lại chuyển sang ngồi bệt xuống nên cạnh, Mộng Ái muốn được yên tĩnh bên mẹ của mình...lần cuối. Đến khi không còn ai hết nữa Ái khó khăn đứng dậy, loạng choạng bước đi. Cô như sắp ngã vậy cũng may được người khác đỡ, là một người đàn ông đứng tuổi. Tầm khoảng 40 tuổi trông khá cao, một dáng người hơi ốm nhìn có vẻ rất hiền vả lại không hiểu sao cô có một cảm giác rất lạ.
"Cô bé, cháu không sao chứ?" Người đàn ông quan tâm hỏi.
"Dạ..không cháu không sao. Cảm ơn." Cô ngước lên nhìn cảm ơn người đàn ông ấy. Người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tan-khoc-chiem-huu-dien-cuong/1982896/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.